Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 570




Chương 570

Cổ Thành Trung lật tay lại nắm lấy tay Hứa Trúc Linh, nói: “Chuyện hợp tác cứ tạm thời để như vậy đã còn chuyện ở nhà hàng, tôi cũng phải nói lại cho rõ với bà đây. Sao nào, con bà ăn mất đồ của vợ sắp cưới của tôi, chẳng lẽ không cần phải đến sao? Con trai bà làm rơi mất chiếc nhẫn kim cương của vợ sắp cưới của tôi mà lại không cần phải chịu trách nhiệm tìm lại nó sao?”

“Ở địa bàn của tôi mà lại dám bắt nạt người phụ nữ của tôi ư? Lá gan của hai người cũng lớn lắm!”

Bà Thanh bị người ta sừng số đến nghẹn họng không nói nên lời, sững sờ nhìn Hứa Trúc Linh.

Không phải cô là giám đốc điều hành cấp cao sao? Tại sao quay lưng một cái đã trở thành vợ sắp cưới của Cổ Thành Trung rồi.

Cổ Thành Trung là người có thân phận, có địa vị

Trước khi đến đây, ông Tuấn đã dặn dò rất nhiều gi? lần rằng đây là một nhân vật đáng gờm, tuổi còn trẻ đã quản lý hai tập đoàn lớn, báo bà ta nhất định phải lịch sự khách sao một chút, tạo dựng quan hệ tốt đẹp với gia quyền nữ của Cổ Thành Trung.

Nhưng không ngờ… lần đầu tiên gặp mặt đã xảy ra chuyện không vui như này.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ông Tuấn hơi tức giận, nếu lần hợp tác này không thành công, lúc quay về ông ta chắc chắn sẽ bị giảng chức xét xử không có chỗ cho sự thương lượng.

Lần hợp tác này quá quan trọng.

“Em… em cũng không biết? Cô ta không phải chỉ là giám đốc điều hành thôi sao? Tại sao lại biến thành vợ sắp cưới của cậu Cổ Thành Trung vậy? Hơn nữa… chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ một vài kara mà thôi, cô ta đau lòng đến mức độ ấy như một đứa nhà quê vậy, em còn tưởng cô ta đang lừa đảo nữa chứ.

“Đủ rồi!” Ông Tuấn nghe thấy những lời này, bà ta càng nói càng không đúng điệu nên không khỏi lạnh giọng hét lên.

“Một chiếc nhẫn kim cương một vài kara?” Có Thành Trung tức giận nhưởng mày, ngước mắt nhìn ông Tuấn, nói: “Chiếc nhẫn kim cương của vợ sắp cưới của tôi là chiếc nhẫn tôi dự định dùng làm nhẫn cưới. Viên kim cương đó được sản xuất và gửi đến Antwerp Bỉ để mài giữa, là viên kim cương màu hồng có độ tinh khiết cao nhất trên thế giới chỉ có duy nhất một viên Vòng số của chiếc nhẫn cũng được làm bằng kim loại quỷ, nói chung đó là thứ ngân vàng khó mua.

“Vợ ông đánh giá con người qua vẻ bề ngoài rồi nghĩ vợ sắp cưới của tôi là một cô gái quê mùa ư? Bà chạm vào một cái cũng không đến nổi nó đâu, bà có tin không?”

“Cậu… cậu đừng ăn nói ngông cuồng!” Bà ta cảm thấy thể diện của mình đã mất sạch.

Bà ta cũng là một nhân vật có máu mặt, cho dù chạm vào một chút cũng không được sao? “Bây giờ tôi cho bà chạm vào, bà dám chạm thì tôi cũng dám khiến bà khuynh gia bại sản bà có tin không?”

Cổ Thành Trung lạnh lùng nói, đôi môi mỏng khép lại, trên người anh tỏa ra một loại khí chất cao quý trời sinh đã có.

Giống như một bậc Đế vương liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt

Bà ta nghe vậy, trong lòng thấy hơi e dè, cũng không biết lời Có Thành Trung nói là thật hay giả Bà ta chỉ có thể nhìn sang chồng mình cầu cứu.

Ông Tuấn cũng rất đau đầu, không ngờ vừa đến đây đã đắc tội với vợ sắp cưới của đối tác rồi.

“Cậu Thành Trung, là bà xã nhà tôi làm việc không chu đáo, đã đắc tội với cô đây. Tôi xin nhận lỗi với hai người một lần nữa. Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự bất tiên mà chúng tôi đã gây ra cho cô ấy. Chúng tôi nhất định sẽ đến nhà kính cần thăm hỏi để bày tỏ lời xin lỗi. Chỉ là hợp tác lần này.

Ông ta khó xử nhìn Cổ Thành Trung, sắc mặt của anh lạnh lùng âm trầm mang theo vẻ tàn độc, xem ra anh đã thực sự tức giận rồi, không dễ nói chuyện.

Vì thế ông ta đành phải nhìn sang Hứa Trúc Linh tỏ ý cầu cứu.

“Cô Trúc Linh, cô xem…

Hứa Trúc Linh nghiêng đầu nhìn Cổ Thành Trung, nói: “Hay là… bỏ qua chuyện này đi?”

“Em muốn uống cà phê không?”

“Hay là uống trà sữa? Bà Thanh, bà chạy việc vặt đi, vợ sắp cưới của tôi cũng muốn nhìn thấy thái độ hồi lỗi của bà

Câu Bà ta không ngờ đối phương sẽ ăn miếng trả miếng, dùng thủ đoạn tương tự để đối phó với mình.

Bà ta tức đến độ không nói nên lời, sắc mặt ông Tuần trầm xuống, nói: “Còn không mau đi đi, bà còn chế ở đây chưa đủ mất mặt hay sao?”

“Nhưng em… tốt xấu gì em cũng là “

“Xem ra bà Thanh không có thái độ nhận sai rồi, vậy hợp tác lần này.”

“Bà ấy đi ngay đây! Không biết cô Trúc Linh muốn uống vị gì a?”

“Âm, ít đường, cho thêm topping khoai môn viên.”

“Vâng, bà ấy đi ngay đây.

Ông Tuần thúc giục nên bà Thanh đành phải rời đi một cách không cam tâm.

“Vậy hợp tác…”

“Đợi luật sư xem qua, nếu không có vấn đề gì thì tiếp tục. Kết quả bên phía luật sư chắc phải cần từ ba đến năm ngày, trong ba đến năm ngày này đủ đề hai người kinh cần đến nhà tạ tội chứ? Nhớ dắt theo cả con trai của hai người đến, tôi cũng không thích trẻ con ngõ nghịch lắm đâu “Vâng, ngày mai chúng tôi sẽ tới.” ông Tuấn thấy cổ Thành Trung chịu nướng tây coi như tất cả đều ổn.

Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán rồi thở dài một hoi.

Sau đó Cổ Thành Trung không thèm để ý đến ông ta, nằm tay Hửa Trúc Linh kéo cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc,

Cửa vừa đóng lại, Hứa Trúc Linh đã dè dặt cần thận hỏi: “Thật sự không sao chứ? Liệu có liên lụy gi đến anh không?”

“Chịu ấm ức sao không nói cho anh biết?” Cố Thành Trung cau mày, giọng nói trầm khàn lộ rõ vẻ không vui.

“Em… em không muốn gây phiền phức cho anh.

“Anh giống người sợ phiền phức sao? Em dám gây phiền phức cho anh, anh sẽ dám giải quyết. Bọn họ là cải thả gì chứ, để bọn họ bưng trà rót nước cho em cũng không xứng. Sao em lại phải hầu hạ phục vụ lại bạn họ? Anh cưng chiều em đến tận mây xanh là để em kiêu căng không coi ai vào mặt, ỷ thể bắt nạt người chứ không phải là đề em ép dạ cầu toàn vì anh, đề em pha cà phê cho người ta “Đợi đã không coi ai vào mắt, ỷ thế ức hiếp người đều không phải là những lời tốt đẹp gì, không phải sao?” Hứa Trúc Linh đau đầu nói.

“Em đã từng thấy con của chưa?”

“Em… em từng thấy rồi.”

“Thấy rồi? Vậy em hãy học theo nó, bà ngang để anh xem ai dám nói một chữ “Không” với em!” Cố Thành Trung tức giận nói, cứ nghĩ đến dáng vẻ bưng trà rót nước khi nãy là anh lại không bình tĩnh nổi.

Cô vợ nhỏ của anh còn chưa bao giờ ăn nói khám núm như vậy với anh bao giờ, còn đặc biệt pha cà phê cho người khác, nằm mơ đi.

Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời bá đạo chuyện quyền như vậy liền thấy hơi dở khóc dở cười.

Cô dám chắc chắn rằng trên đời này chỉ có Cổ Thành Trung dạy người ta như vậy, bò ngang, có thể gây chuyện tạo rắc rối, có thể kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.

“Em… em sẽ cố gắng “Hứa Trúc Linh, em nghe rõ cho anh, anh đặt em vào trong tâm can của mình, che chở em yêu thương em không phải là để em phải chịu ấm ức vì anh. Sau này bất kể em có gặp ai, miễn là em cảm thấy bản thân mình đúng, không sai là em có thể dựa vào lý lẽ để tranh luận, không cần phải nhẫn nhịn nhìn nhường một cách miễn cường vì bất cứ ai”

“Dù am có khoát một cái lỗ to trên trời, anh cũng sẽ lập lại nó cho em” Cổ Thành Trung bá đạo nói.

“Em không biết nên trả lời thế nào “Em không cần trả lời, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.”

Anh kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.

Đôi bàn tay to luồn qua tóc cô, xoa đầu cô.

“Anh không thể chịu đựng được khi thấy em nhẫn nhịn nhún nhường vì anh, điều đó khiến anh cảm thấy mình thật vô dụng, em hiểu không?”

Đây là lòng tự trọng của đàn ông sao?

Người Hứa Trúc Linh hơi cứng đờ, sau đó thuận tay ôm lấy anh, ngoan ngoãn gật đầu.

“Em biết rồi, sau này em sẽ xem cua bò nhiều hơn, được không?”.

“Tạm được. Chuyện của anh cũng gần xong rồi, đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi chơi loanh quanh. Có một cửa hàng xiên que mới mở ở gần đây, chắc chắn em sẽ rất thích “

“Xiên que? Hay là bây giờ chúng ta đi luôn đi, bữa trưa là cơm Tây nên em ăn chưa ho…”

“Được, anh thu dọn đồ một chút rồi chúng ta sẽ lập tức xuất phát “

“Vậy bà kia phải làm sao đây?”