Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 522




Chương 522

Lúc này, bên dưới tầng hầm.

Phó Minh Tước đã được gặp Minh Diệp, nói với con bé đừng lo lắng cho mình, anh ấy lừa con bé rằng mình đến đây để làm khách mà thôi chứ không có gì đáng lo, dặn dò con bé phải ngoan ngoãn nghe lời Hứa Trúc Linh.

Minh Diệp được Quý Khiêm đưa xuống dưới này, không lâu sau Quý Thiên Kim cũng đi xuống dưới.

Bà ấy bước vào không nói hai lời đã lấy dây trói chặt tay chân treo anh ta lên, sau đó đeo găng tay vào không khách khí đánh vào người anh ta.

Bà ấy cũng không đánh vào mặt mà đánh thẳng vào bụng dưới.

Phó Minh Tước kịch liệt nhăn mặt lại, cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu đau đớn.

Anh ta đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi, sức lực của bà ta rất mạnh, hơn nữa còn là người từng tập luyện đánh dã chiến. Chỉ sở kể cả anh ta không bị trói buộc, dù có muộn dầu tay tôi với bà tá, có lẽ cũng phải mất rất nhiều thời gian mới chế ngự được.

Quý Thiên kim đánh đám một trận cũng dễ chịu hơn nhiều, đánh xong thì thảo găng tay vứt vào thùng rác.

Phó Minh Tước cũng thở hắt ra một hơi, trên trán mồ hội đang chảy nhễ nhại. “Ngày nào cũng phải đánh tôi một trận, hay lắm sao?”

“Ngày nào cậu còn chưa nói với tôi tung tích của Dạ Lang, tôi sẽ dày vò cậu ngày đấy. Cậu đừng có tưởng rằng cậu dính líu tỉ quan hệ với Dạ Lang, dính dáng chút quan hệ bạn bè thì tôi sẽ tha cho cậu!”

Quỷ Thiên Kim lạnh lùng nói, đôi mày mang theo hàm ý không tốt.

Phó Minh Tước nở nụ cười, muốn đưa tay lên sở mũi, nhưng bởi vì hai tay không thuận tiện, nên chỉ đành bỏ cuộc. “Tôi rất tò mò, trong thế giới ngầm có tin đồn dì thích Dạ Lang, khổ cực theo đuổi rất lâu, nhưng lại tàn nhẫn vứt bỏ, đây có phải sự thật không?”

“Nếu như câu dám nói thêm một chữ tôi sẽ bè gãy hết răng, xé rách cái mồm của cầu

Quý Thiên Kim tức giản, mỗi câu mỗi chữ lạnh lẽo, không một ai dám xem nhẹ sự uy nghiêm trong lời nói của bà ấy

Phó Minh Tước chỉ có thể hậm hực bỏ qua. Tôi không biết Dạ Lang ở đâu, năm đó tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, Dạ Lang và bố tôi mất tích cũng một mốc thời gian, năm đó tôi cũng mất rất nhiều công sức để tìm ra Ngọc Diệp, nhưng kết quả vẫn là con số không. Bởi vì bệnh tình của Minh Diệp nên tôi không thể không ở lại London. Dì muốn mọi tung tích của Dạ Lang từ chỗ tôi, chỉ e là khiến di thất vọng rồi.”

“Vậy đáng nhẽ cậu cũng nên biết quan hệ giữa tôi và Ngọc Diệp chứ? Cậu gặm mất cây cải trắng nhà chúng tôi rồi, tôi rất không vui!”

“Vậy Cổ Thành Trung thì sao?”

Phó Minh Tước nhướn mày, nụ cười như có như không

Quý Thiên Kim nghe thấy lời này, đôi đồng tử nheo lại một cách quyết liệt: “Yên tâm, cứ từ từ, cái gì cũng phải có tôn ti trật tự. Cậu lớn tuổi hơn thì đến lượt cầu trước, gian khổ của cậu ta còn đầy rẫy “Nghe được dì nói như vậy tôi cũng được an ủi hơn nhiều rồi.”

Phó Minh Tước cười một cách vui vẻ, đột nhiên cảm thấy cả người cũng bắt đầu hơn rất nhiều. “Đúng rồi, tôi rất tò mò, đi vốn đã biết thân phận của Hứa Trúc Linh rồi, nhưng sao lại không nói tháng cho cô ấy biết? Cứ phải vất và đi đường vòng là vì cái gi?”

“Tôi từ khắc có tính toán của mình”

Bà ấy cụp mắt xuống, hàng mi cong vút che mất con người, không một ai biết Quý Thiên Kim đang suy nghĩ gì.

Ngay sau đó bà ấy ngước mắt lên nhìn Phó Minh Tước một cái sâu sắc, sau đó quay người rời đi.

Về đến phòng ăn, cũng vừa đến lúc ăn cơm tối.

Hứa Trúc Linh và Cổ Ngọc Vy thu dọn xong mới đi ra ngoài, Quỷ Khiêm rất ga lăng đứng dậy kéo ghế giúp bọn họ. “Mời cô ạ.

Quý Khiêm cung kính cất lời. “Ừm, mọi người đều ngồi xuống hết đi, cứ coi đây như nhà của mình, không cần cảm thấy gò bỏ, tôi cũng không quy củ đến mức đấy đâu.”

Quỷ Thiên Kim nói bằng chất giọng bình thường, nhưng mọi người vẫn không dám thả lỏng, cũng tại vì danh tiếng của người phụ nữ này quá xấu rồi.

Trên người bà ấy có lương từ trường rất mạnh, Hứa Trúc Linh từng được nhìn thấy trên người Có Thành Trung, cũng từng nhìn thấy trên người Phó Minh Tước lúc anh ta bị thương. Rất nguy hiểm cũng rất thần bị, khiến người khác vừa sợ hãi vừa run rẩy.

Quý Thiên Kim không cần phải làm bất kì hành động gì, chỉ cần đứng yên tại đó cũng tạo ra một áp lực vô hình với đối phương. Hứa Trúc Linh hơi sợ hãi, Cổ Ngọc Vy miết miết bàn tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt an ủi. Cô chỉ biết nương theo lực kéo của cô ấy thuận đà ngồi xuống. Trên bàn ăn rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh và chạm của bắt đũa phát ra. Cô đến thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ ăn cơm.

Lúc này, Quý Thiên Kim đột ngột cất lời: “Quý Khiêm, cháu với Ngọc Vy khi nào mới tỉnh xong chuyện kết hôn đây?”

“Khu khu

Cổ Ngọc Vy vừa uống một ngụm canh nghe thấy mấy lời này không tránh khỏi bị sặc. Quý Khiêm cũng ngây người ra tại chỗ, mù mờ nhìn về phía Quý Thiên Kim, cuối cùng ánh mắt kiên định rơi lên người Có Ngọc Vy.

Giây phút này, ánh mắt anh ta rất phức tạp, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nói: “Cô à, chúng cháu chỉ là bạn bè tốt mà thôi, có hiểu nhầm rồi. “Vậy sao? Nhưng cách đây không lâu cô vừa mới liên lạc với ông cụ Có, ông ấy đã đồng ý việc cưới xin này rồi, còn rất vui lòng làm thông gia với nhà họ Quý chúng ta. Sao nào? Bố cháu không nói với cháu à?”

“Gia?”

Cổ Ngọc Vy kinh ngạc đến trợn tròn mắt. “Về nhà hỏi kỹ lại xem nào, chuyện hôn nhân không phải trò đùa trẻ con.”

“Cháu…cháu về nhà sẽ hỏi kỹ lại ạ.

Cổ Ngọc Vy lắp ba lắp bắp trả lời.

Không biết tại sao khi nghe thấy Quỷ Thiên Kim bức hôn, tim cô như bị rút mạnh ra vậy. Giây phút đó, tận sâu trong tiềm thức như có thứ gì đó đang giành giật chui ra.

Rất đau rất đau.

Nhưng lại không có chút sức lực nào phản kháng, cô ấy kinh hồn bạt vía ngồi ăn cơm, miếng cơm nhai trong miệng giống như đang nhai sáp nến vậy. “Dì cũng liên lạc với nhà họ Ngôn rồi, họ rất vui lòng được kết thông gia với nhà chúng ta, dì còn một đứa cháu trai, nó là đứa con thứ hai của anh cả. Trước mắt đang du học ở nước ngoài, đợi sau này có cơ hội hai đứa làm quan một chút.”

Khu khu ”

Hứa Trúc Linh không ngừng họ khan, miếng cơm bị nghẹn lại trong cổ họng.

Cổ Ngọc Vy vội vàng vỗ lưng giúp cô, hỏi: “Cậu không sao chứn “Dì Kim, dì đang nói đùa sao? Cháu với Cổ Thành

Trung… “Bọn cháu kết hôn rồi sao? Chưa lấy nhau thì có gì là không được, kể cả có kết hôn rồi thì vẫn có thể lý hôn kia.”

“Cô à, cô thế này khác nào chia rẽ đôi uyên ương chứ!”

Quỷ Khiêm không nhịn nổi nữa đành phải lên tiếng.

Cô bị làm sao vậy chứ, hôm nay nói chuyện cảm giác rất khác với ngày thường. “Ở đây không có chỗ cho cháu lên tiếng, mọi việc đều được cô sắp xếp thoả đáng rồi. Còn có con nhóc này nữa, về nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời, bà lên lớp cho bố con mấy bài học nữa rồi sẽ tự khắc thả cầu ta về, biết chưa nào? Bà ấy đối mặt với Minh Diệp có dịu dàng hơn một chút.

Minh Diệp gặt cái đầu nhỏ, cũng không dám nói chuyện, nó cử cảm thấy người phụ nữ này thật là đáng sợ quá đi mất. Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí áp lực.

Hứa Trúc Linh không nhịn được phải đi tìm Quý Thiên Kim, giờ này bà ấy đang ngồi trong phòng đọc sách xem văn kiện. “Sao nào? Có chuyện gì muốn nói với dì à?”. “Dì rõ ràng đã biết chuyện giữa cháu và Cổ Thành Trung, tại sao còn đi tìm nhà họ Ngôn? Dì Kim, cháu tôn trọng dì là bể trên, nhưng thà phá huỷ một ngôi đền còn hơn huỷ hoại hôn nhân một gia đình. Tại sao dì vẫn nhất định làm như vậy?”

“Cháu có biết bản thân mình đang nói chuyện với ai không hả? Kể cả mẹ đẻ của cháu có đứng ở đây cũng không dám nói chuyện láo xược như vậy.”

“Mẹ đẻ của cháu…” Hứa Trúc Linh hơi ngần người. ra, có chút khó hiểu: “Dì biết mẹ đẻ của cháu?”

“Mẹ cháu mà biết cháu có quan hệ yêu đương với Cổ Thành Trung, nhất định sẽ rất thất vọng. “Vì sao? Cổ Thành Trung không tốt sao?” Hứa Trúc Linh ngờ vực

Câu ta vẫn chưa đủ tốt,

Theo góc nhìn của tôi, cậu vẫn chưa đủ mạnh để bảo vệ cháu chu toàn.

Cô nhóc ngắc, rốt cuộc cháu có biết con đường sau này cháu phải đi khó khăn đến mức nào không?

Quý Thiên Kim cảm thấy đau đầu, con bé đi theo ai không tốt chử, cử nhất quyết phải đi theo Cổ Thành Trung.

Từ gia tộc Kettering ở London cho đến thế giới ngầm quyền thế nhất ở Đà Nẵng, đều là kẻ địch của nhà họ Cổ.

Một cục diện rối rắm lớn như vậy, đến bản thân Cổ Thành Trung còn khó giữ, mà nó cứ nhất quyết ở cùng một chỗ với Cổ Thành Trung.

Quý Thiên Kim chỉ muốn giải thích rõ ràng với cô, nhưng lại sợ cô không chịu đựng nổi. Dù sao chuyện này cũng rất phức tạp, chắc hẳn Hứa Trúc Linh cũng không hiểu nổi.

Nhà họ Hứa thì chết rồi, thân thể nhà họ Ngôn cũng minh bạch, còn nhà họ Quý lại là cây cao đón gió, sớm muộn gì cũng trở thành mục tiêu công kích,

Bà ấy cần phải tìm một người đủ mạnh để làm chỗ dựa cho cổ, Có Thành Trung bây giờ không đủ tư cách.