Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 479




Chương 479

Bàn tay còn lại của anh ta vén lọn tóc bên mang tại cô.

Đưa bờ môi mỏng sát lại gần, nhìn có vẻ như đang rất chăm chủ vén tóc, nhưng trên thực tế là đang thi thẩm: “Cô có thể quay lưng bỏ đi, tôi không mang theo súng, chỗ này đồng người qua lại, tôi cũng không thể làm gì cô được.

Tôi rất lấy làm xin lỗi vì lúc trước đã đe dọa cô, nếu không thì tôi không biết phải làm thế nào để cô đến đây được.

Tôi sẽ không ra tay với cô đâu, sát thủ cũng có đạo đức nghề nghiệp cơ bản của sắt thủ. Cô không có tên trong danh sách giết chóc của tôi. Huống chi, cô còn có ơn cứu mạng tôi, cho dù có người muốn thuê tôi giết cô đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không nhận lời. “Cô có thể ở lại, cũng có thể quay lưng bước đi, tôi không ép buộc

Anh ta nói rất nhỏ nhẹ, chỉ đủ để cho hai người họ có thể nghe thấy. Hơi nóng luồn vào trong tai, trái tim cô xao động. Phản ứng đầu tiên của cô không phải là nhìn phó Minh Tước mà là nhìn Phó Minh Diệp:

Lúc này, cô bé đang nắm lấy vạt áo cổ, khả kháng lung lay, nhìn cô bằng đôi mắt tội nghiệp.

Cô không biết rốt cuộc trông mình giống với người vợ đã khuất của Phó Minh Tước đến thế nào, nhưng cô dám khẳng định rằng cô bé con này quả thực đã coi cô là mẹ.

Nhìn vào đôi mắt trong sáng ngây thơ ấy, lời từ chối mà cô định nói ra mắc kẹt lại trong cổ họng, không thốt lên được dù chỉ một chữ.

Đôi chân như bị gông cùm trói chặt, chẳng thể nào nhúc nhích nổi.

Phó Minh Tước buông cô ra, lùi một bước về phía sau, năm lấy tay cô con gái Minh Diệp. Hai cha con nhìn cô, mỏi mắt chờ mong.

Làm thế nào đây?

Hứa Trúc Linh giống như đang rơi vào một cuộc giáng xẻ nội tâm. “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế? Có phải là mẹ không thích Minh Diệp, nên bao năm qua mẹ không đến thăm con không. Có phải là mẹ không cần con và bố nữa phải không?”

Hữa Trúc Linh mấp máy môi, không biết nên nói gi.

Phó Minh Tước ngồi xuống, xoa đầu cô bé con, dịu giọng bảo: “Mẹ rất thương con, nếu như không thương con thì hôm nay mẹ đã không tới rồi. Nhưng mẹ còn có việc rất quan trọng phải làm nên phải về sớm, để lần tới chúng ta sẽ lại gặp có được không?”

“Bố ơi… có phải bố và mẹ li hôn rồi không? Bạn cùng lớp với con bảo là li hôn rồi thì sẽ không ở cùng nhau nữa.”

“Đâu có

Lần này, không đợi Phó Minh Tước giải thích cô đã rối rít lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Minh Tước ngạc nhiên, ngước lên nhìn cô chăm chăm.

Cô tránh đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Cô hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, nói: “Mẹ xin lỗi, lúc trước mẹ bị ôm nên không thể ở bên con được. Bây giờ sẽ không thể nữa, chúng ta đi mua vé vào cửa thôi, đừng lãng phí thời gian đứng ngoài này nữa. “Thật không ạ? Thế sau này mẹ có đi nữa không hà me?”

“Có lẽ là có, nhưng mẹ sẽ về thăm con thưởng xuyên, có được không? Mẹ không khỏe, không thể thiếu bác sĩ được nên hay phải bay đi bay về, phải đi chữa bệnh…”

Quả thực cô không nghĩ ra được lí do nào hay hơn, chỉ có thể bia bửa ra như vậy.

Phó Minh Diệp năm lấy bàn tay cô đẩy xót xa, nói: “Mẹ ơi, mẹ ốm có năng không? Hồi trước Minh Diệp bị sốt, đau lắm!”

“Không sao, mẹ chữa bệnh cho khỏi là có thể sớm về với Minh Diệp rồi. Đi nào, vào trong thôi!”

“Da da! Mẹ với bố phải dồi dào sức khỏe để còn nuôi Minh Diệp khôn lớn nhé

Cô gật đầu mạnh mẽ, đứng ở giữa năm tay cả hai bố con họ.

Hứa Trúc Linh liếc nhìn Phó Minh Tước, thấy được nỗi niềm biết ơn trong đôi mắt anh ta.

Cô đất Minh Diệp vào trong khu vui chơi, trước đây Minh Diệp từng trải qua ca phẫu thuật tim nên không thể chơi những trò cảm giác mạnh, cuối cùng họ chọn đi chèo thuyền trong khu công viên nước. “Bố ơi, mẹ ơi cố lên! Con cổ vũ cho bố mẹ

Hai người họ bước lên thuyền, mấy chiếc thuyền sát gần sơ bị tụt lại nên chen nhau vượt lên trước.

Vào đến khu vui chơi, Hứa Trúc Linh cũng quên hết những chuyện không mấy vui vẻ trước đó.

Với tâm lý đã tới rồi thì cứ phải bình tĩnh đã nên cô gác những lo lắng sang một bên.

Vì lí do sức khỏe của Minh Diệp không chơi được nhiều trò nên không tồn mấy thời gian trong khu vui chơi, điểm đến tiếp theo là vườn bách thú.

Minh Diệp rất vui vẻ, bám riết lấy cô không rời “Mẹ ơi, chúng ta chụp ảnh cả gia đình được không? Nhà mình còn chưa có ảnh chụp cả nhà nữa. Chi có ảnh của bố mẹ, không có ảnh chụp cùng với con.”

“Việc này… “Có được không?”

Phó Minh Tước hỏi.

Ôi, đến cũng đã đến rồi, chụp một tầm ảnh thì có

Cô gật đầu, cả gia đình ba người đứng trước khu sao. nhà gấu trúc mượn chiếc máy ảnh Polaroids của người khác và chụp một tấm

Minh Diệp cầm bức ảnh trong tay, nhảy căng lên sung sướng. “Wow! Minh Diệp có ảnh chụp cùng với mẹ rồi Sau này các bạn cùng lớp sẽ không gọi con là đứa không có mẹ nữa! Mẹ ơi, lần sau mẹ đến trường cùng với con được không? Như thế thì các bạn sẽ không trêu đùa con nữa!”

Cô bé nhìn Hứa Trúc Linh đầy khát khao, chớp đôi mắt bồ câu to tròn sáng long lanh nhìn cô.

Đột nhiên Hửa Trúc Linh nhận ra tầm quan trọng của một gia đình có đầy đủ bố mẹ đối với một đứa trẻ.

Nhưng… suy cho cùng cô cũng đâu phải mẹ ruột của cô bé.

Hơn nữa, ở lâu với một sát thủ khiến cô khó có thể thấy yên lòng, bởi Phó Minh Tước rất nguy hiểm

Cho dù lúc này đây anh ta đang trong vai trò của một người bố hiển từ và lịch lãm, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc anh ta di súng vào người cô uy hiếp và mùi máu tanh nồng trên người anh ta tối ngày hôm ấy,

Lúc có đang không biết phải nói gì thì Phó Minh Tước xoa đầu Minh Diệp và bảo “Mẹ còn phải ra nước ngoài chữa bệnh, lần sau có dịp bố sẽ lại đưa mẹ về được không?”

“Thôi được rồi, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất

Minh Diệp rất ngoan, dẫu rằng trên mặt vẫn hiện lên về hụt hằng không thể nào che giấu.

Nhìn dáng vẻ của cô bé, suýt thi Hứa Trúc Linh đã mềm lòng, nhưng lí trí đã giúp cô giữ được sự tỉnh táo. không thể mềm lòng một cách tùy tiện được, nếu không có chết thế nào cũng chẳng hay biết.

Tiếp đó họ còn đi xem chim công múa, đi xem chim cánh cụt, nhưng Minh Diệp thì cứ ủ ê chán chường.

Một ngày trôi đi chóng vánh, Phó Minh Tước bể Minh Diệp đặt vào trong xe, nhờ người đưa cô bé về.

Cô bé im lặng không nói, đôi mắt đỏ hoe rưng rừng nhìn Hứa Trúc Linh.

Từ khi lọt lòng, cô bé chưa từng được biết đến tinh mẹ, khó khăn lắm mới được ở bên mẹ nhưng lại chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi…

Cô bé chớp mắt, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi lã chả.

Nếu như cô bé quấy khóc Âm T thì Hứa Trúc Linh còn thấy dễ chịu, đẳng này cô bé chẳng nói chẳng rằng, chỉ mếu máo nhìn cô, hai hàng nước mắt tuân rdi.

Cô mùi lòng định bước đến nhưng không ngờ Phó

Minh Tước đã níu tay cô lại.

Thời điểm này, anh ta nhẫn tâm hơn cô

Sau khi chiếc xe đã chạy khuất, lòng Hứa Trúc Linh nặng trĩu như thể có một viên đá khổng lồ đề lên.

Phó Minh Tước cũng chầm chậm buông tay cô ra và nói: “Cô đã giúp tôi một việc lớn, để tôi mời cô ăn toi.”

“Thôi không cần đâu, tôi về sớm. “Vẫn còn sợ tôi à?”

“Ai mà chẳng sợ chết, tôi không muốn lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa. Thật ra thì anh cũng chẳng cho tôi được lựa chọn, anh hoàn toàn có thể không gọi tôi đến, đợi đến khi tôi đến rồi thì anh lại bảo tôi chọn lựa ở lại hoặc bỏ đi. “phó Minh Tước… thật ra là anh đang chơi khăm tôi

Nghe những lời này, Phó Minh Tước không nhịn được cười phá lên.

Anh ta đưa tay sở mới, không biết phải nói thế nào: “Đúng là có dùng mánh khỏe thủ đoạn, cô cũng thông minh hơn là tôi tưởng tượng. “Nhìn tôi ngu ngốc lắm hả?” Cô hậm hực lườm nguýt.