Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3145




Chương 3145

Dù sao bọn họ cũng người nhiều, hơn nữa còn say khướt, ai dám bảo đảm mấy người này khi say sẽ làm ra chuyện gì?

Bọn họ lôi kéo cô chuẩn bị mang đi, đúng lúc này có một chiếc quen thuộc đột nhiên dừng lại trước mặt ngăn cản đường đi của bọn họ.

Cô biết chiếc xe này, là Cố Hy.

Không phải anh đã đi rồi sao?

Cố Hy bước từ trên xe xuống, nói: “Buông cô ấy ra.”

“Mày là ai? Tao khuyên mày đừng nên xen vào việc người khác, em gái này là bọn tao để ý trước. Nếu mày thức thời thì nhanh cút cho tao, đừng làm phiền hứng thú của bọn anh?”

“Hứng thú? Vậy tôi đây sẽ chơi với các anh, cũng không biết các anh có thể sống được nữa không?”

Ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ, xoa xoa cổ tay, dường như đang hoạt động gân cốt.

“Cố Hy, cẩn thận…” Cô cũng đổ mồ hôi thay anh ấy, đối phương có năm người, mà anh ấy chỉ có một.

Tục ngữ nói rất đúng, song quyền khó địch bốn tay.

Nhưng hiển nhiên cô đã nghĩ nhiều, mấy bọn lưu manh không ra hồn này căn bản không xứng so sánh với Cố Hy.

Một cước của Cố Hy đá bay một người, một đấm đã khiến bọn họ không bò dậy được, chưa đến một lát sau, cả bốn người đã bị đánh ngã.

Chỉ còn lại một tên cuối cùng đang bắt lấy Cố Niệm Noãn, không tham gia vào.

Gã ta nhìn thấy anh em đều ngã xuống, mặt mũi bị đánh cho bầm dập thì sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức tỉnh rượu.

Gã ta vội vàng móc một con dao từ trong túi ra, chữa vào Cố Hy.

“Mày… Mày đừng tới đây, nếu không thể sống được nữa không?”

Ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ, xoa xoa cổ tay, dường như đang hoạt động gân cốt.

“Cố Hy, cẩn thận…” Cô cũng đổ mồ hôi thay anh ấy, đối phương có năm người, mà anh ấy chỉ có một.

Tục ngữ nói rất đúng, song quyền khó địch bốn tay.

Nhưng hiển nhiên cô đã nghĩ nhiều, mấy bọn lưu manh không ra hồn này căn bản không xứng so sánh với Cố Hy.

Một cước của Cố Hy đá bay một người, một đấm đã khiến bọn họ không bò dậy được, chưa đến một lát sau, cả bốn người đã bị đánh ngã.

Chỉ còn lại một tên cuối cùng đang bắt lấy Cố Niệm Noãn, không tham gia vào.

Gã ta nhìn thấy anh em đều ngã xuống, mặt mũi bị đánh cho bầm dập thì sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức tỉnh rượu.

Gã ta vội vàng móc một con dao từ trong túi ra, chữa vào Cố Hy.

“Mày… Mày đừng tới đây, nếu không dao nhỏ nhưng không có mắt.”

Cố Hy không chút ngại ngùng, tiếp tục bước về phía trước làm cho người kia hoảng hốt.

Gã ta trực tiếp cầm dao nhỏ ghì trên cổ Cố Niệm Noãn, Cố Hy lập tức dừng lại.

Gã có thể uy hiếp mình, không sao cả… Nhưng dùng Cố Niệm Noãn để uy hiếp anh ấy, rất liên quan đấy.

“Cô ấy vô tội, mày thả cô ra, người làm anh em mày bị thương là tao, tức giận cứ trút lên trên người tao đấy?”

“Mày nói đúng, tao chắc chắn phải tìm mày tính sổ, mày… mày lại đây!”

Tên lưu manh kia vẫn có chút kiêng ky, lúc nói chuyện hơi run rẩy.