Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3037




Chương 3037

Vấn luôn ở bên chăm sóc Cố Thành Trung, mát xa cho anh, đổi dịch dinh dưỡng cho anh, không ngừng nói chuyện với anh, hôn môi anh từng cái một.

Cô không biết anh có thể cảm nhận được không, cô chỉ hy vọng anh có thể tỉnh lại sớm chút.

Nhưng đảo mắt đã mười ngày trôi qua, Cố Thành Trung vẫn không có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.

Cô không thể không nghĩ tới trường hợp xấu nhất, có thể Cố Thành Chung sẽ phải nằm cả đời, nằm cả đời thì nằm cả đời, cô không chê.

Trong lúc đấy Phó Thiết Ảnh, Phó Thanh Viên, cả ông cụ Cố đều đến thăm, nhất là bà chủ Cố, khóc đến không thở nổi.

Nhưng cô lại không nghĩ tới Cố Chí Thanh lại đưa cho cô một tờ thỏa thuận ly hôn.

“Bố mẹ… Hai người làm gì vậy?”

Cố Chí Thanh với Úy Như liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự khó xử trong mắt đối phương.

Cuối cùng lại do Cố Chí Thanh làm người ác, thở ra một hơi thật dài, nói: “Bố nghe Cố Ngọc Vy nói thằng bé rất khó tỉnh lại, có lẽ con sẽ phải chờ rất lâu.

“Nhà họ Gố xảy ra chuyện như vậy, bố cũng rất xin lỗi con. Từ khi con gả tới đây vẫn không ngừng xảy ra chuyện, không thể hạnh phúc được mấy năm với con trai bố, lận đận suốt ngày.

Chúng ta nhìn thấy cũng rất đau lòng cho con. Bây giờ thằng bé đã thành cái dạng này, có lẽ sẽ làm lỡ dở thanh xuân của con. Con còn nhỏ, qua sinh nhật năm nay cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.”

“Con hoàn toàn có thể tìm một người khác, đây là quyết định quan trọng của bố mẹ. Nhốt con trong nhà này làm phụ nữ góa chồng, thật sự quá tàn nhẫn. Con của con sẽ do nhà họ Cố chăm sóc, bố với mẹ chồng con vẫn còn chăm sóc được, chúng ta sẽ chăm sóc ba đứa con của Cố Thành Trung, con có thể thường xuyên tới thăm, muốn đưa về nuôi một thời gian ngắn cũng được.”

“Đợi đã…”

Hứa Trúc Linh nghe vậy như lọt vào trong sương mù, cả buổi mới hiểu ra được, đây là muốn ly hôn, thật sự ly hôn sao?

“Do… do con không tốt, mang đến tai họa cho Cố Thành Trung, cho nên…

cho nên hai người muốn đuổi con ra khỏi cửa?”

Giọng cô run rẩy vang lên, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mình.

“Con à, con đừng nghĩ vậy.”

Cố Chí Thanh áy náy, hai người già bọn họ mấy hôm nay không chợp mắt nổi, lật qua lật lại mới đưa ra quyết định này.

Nếu như Cố Thành Trung hôn mê mấy chục năm liền, khiến Hứa Trúc Linh phải nhịn từ lúc thanh xuân tới tuổi trung niên thì có ích gì?

Ông tin Cố Thành Trung cũng không nỡ bỏ, cũng hy vọng con bé có thể bắt đầu lại lần nữa, đi con đường của chính mình, ngồi trông chờ thăng bé cũng không có ích gì.

Bọn họ thật sự không đành lòng nhìn Hứa Trúc Linh cứ thế sống như phụ nữ góa chồng, con bé còn trẻ, cuộc đời của con bé không nên chỉ có màu đen trắng, mà nên rực rỡ sắc màu.

Nếu như không ly hôn, cả đời con bé sẽ bị trói buộc trong căn nhà này, không thể sống vì mình.

Cần gì phải vậy chứ?

Bọn họ cũng không nỡ bỏ, nhưng lựa chọn họ đưa ra vẫn phải cân nhắc tới Hứa Trúc Linh.

“Con nên có thế giới của riêng con, con còn trẻ, thế giới của con nên có đủ loại màu sắc, không nên bị trói buộc ở chỗ này…”