Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3031




Chương 3031

Giọng nói run rẩy của Diệu Miêu vang lên.

Phó Thanh Viên kinh ngạc nhìn cô ấy, môi miệng khô đét ngập ngừng.

“Gậu… Nói gì?”

“Đồ ngốc, lỗ tai bị thương tại sao không chịu nói! Đi bệnh viện, ngay lập tức đi bệnh viện.”

Diệu Miêu trực tiếp lôi cậu ta đứng lên, nhưng không ngờ Phó Thanh Viên mới vừa đứng lên, cơ thể cậu ta lại không đứng vững, trực tiếp ngất xỉu.

Hai người hợp lực đưa Phó Thanh Viên đến bệnh viện, màng nhĩ tai phải bị thương rất nghiêm trọng, gần như hoàn †oàn mất đi thính lực, hẳn là đã nghe được âm thanh quá lớn nên mới dân tới việc màng nhĩ bị thủng.

Tai trái mặc dù không có hoàn toàn không nghe được, nhưng cũng không lạc quan, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống sau này.

Phó Thanh Viên vì mất cân bằng dinh dưỡng nên đã rơi vào hôn mê, vẫn còn đang truyền dịch dinh dưỡng.

Hứa Trúc Linh có chút suy sụp ôm đầu, bây giờ cô giống như là ở bên bờ sụp đổ, không tiếng động hét lớn, ai có thể nói cho cô một câu trả lời chính xác không, sống hay chết đều được, tóm lại là sông phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nhưng bây giờ tin tức gì cũng không có, trái tim treo lơ lửng, giống như bị đeo một quả bom hẹn giờ vào người vậy, không biết lúc nào sẽ cho mình một đòn trí mạng.

Phó Thanh Viên cũng không hôn mê bao lâu, chạng vạng đã yếu ớt tỉnh lại.

Cậu ta trợn tròn mắt nhìn trần nhà, Hứa Trúc Linh và Diệu Miêu cũng ở bên cạnh.

Nhưng cậu ta lại không nghe được bọn họ đang nói gì, vẫn còn chìm đắm trong ký ức về ngày hôm đó.

Cố Thành Trung ở lại phá nổ, cậu ta không đồng ý.

Anh biết trị số chính xác, nhưng anh lại không biết nếu làm sai có thể mình sẽ chết!

Nhưng Cố Thành Trung vẫn kiên quyết bảo cậu ta chạy, một mình cậu ta lái thuyền rời đi nhưng vẫn không yên lòng, dứt khoát quay đầu, quyết định cùng tiến cùng lùi với anh.

Đúng lúc nhìn thấy Cố Thành Trung bị nổ nằm bên bờ, lại bị sóng nước đánh trôi đi, giống như con diều đứt dây, một lần nữa rơi vào biển sâu.

Lúc đó anh vẫn không có lập tức mất ý thức, lúc rơi xuống biển còn ôm chặt lấy một tấm ván.

Mà cậu ta cũng bị một chút ảnh hưởng, cảm giác được có vật gì đâm vào trong tai, chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, sau đó… không biết cái gì nữa.

Mảnh vụn đâm vào mặt, máu tươi ấm nóng.

Sau đó xảy ra chuyện gì cậu ta hoàn toàn không biết.

Một mình cậu ta chật vật lên bờ, nhìn Phó Thiết Ảnh và William xuống biển mò vớt thật lâu mới cứu người lên được.

Khắp người anh đều là máu, bọn họ rời đi, ai cũng không để ý đến cậu ta.

Trên người cậu ta bị thương ít nhất, chỉ có điều… dọc đường đi cậu ta không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

“Tôi… Có phải tôi không nghe được nữa rồi hay không? Hai người nói chậm một chút… Nói quá nhanh, tôi không nhìn thấy khẩu hình của hai người.”

“Phó Thanh Viên, tôi là Diệu Miêu, cậu còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”