Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2846




Chương 2846

Người như cô ta, thật sự phải cô đơn đến già.

Cô ta đã tính rồi, ba kiếp trước bản thân đều là mệnh cô độc, đến khi già, hai bàn tay trắng không nơi nương tựa.

Cô ta im lặng rất lâu, rồi giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, xem ra không thể tiếp tục ở lại đây rồi.

Sau khi cô ta ra ngoài, phát hiện anh ta đang ở phòng thay đồ của Charlotte xử lý vết thương.

Thấy anh ta không mặc kệ bản thân, cô ta cũng yên tâm rồi, cho nên lặng lẽ rời khỏi William.

Ra khỏi cửa, cô ta gửi tin nanh ta cho William.

[Tôi có chuyện gấp, phải về nhà rồi, có lẽ hôm nay sẽ về Đà Nẵng, sau này có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Tôi cũng hy vọng anh sẽ sớm tìm được một nửa của mình.] Sau khi soạn tin xong, đột nhiên tâm trạng của cô hơi nặng nề, do dự rất lâu mới nhãn tâm nhấn gửi đi.

Nhưng sau khi gửi đi, cô cũng không thoải mái như trong tưởng tượng, hơn nữa…. lại rất mệt mỏi.

William thay xong quần áo, thấy cô vẫn chưa đi ra, nên đi đến phòng ngủ chính tìm, phát hiện bên trong không có al.

Anh ta liếc nhìn điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy dòng tin nhắn kia, ánh mắt vô cùng thâm trầm.

Bàn tay to siết chặt.

Đúng là bản thân đã quá vội vàng.

Cũng bỏ đi, xem ra giữa bọn họ đúng là có duyên không nợ.

Khóe môi anh ta nhếch lên một đường cong chua xót, cuối cùng đau khổ nhắm hai mắt lại.

Anh ta không buồn, vì anh còn có những chuyện quan trọng hơn phải làm.

Anh ta điều chỉnh tâm trạng, sau đó dựa theo manh mối mà đối phương để lại, mang theo Kagle đến địa điểm đã hẹn.

Là một trang trại bỏ hoang, có dại mọc lên um tùm.

“Bọn họ đâu?”

Anh ta đã đến nơi hẹn, nhưng lại không nhìn thấy David và những người khác, không thể không hung hăng cau mày.

“Bọn họ đều ở trong bóng tối, đợi tôi ra lệnh. Chỉ cân anh nể mặt tôi, tôi đảm bảo…”

Anh ta còn chưa nói xong, William đã tàn bạo cho anh ta một nắm đấm.

Đúng lúc này, có vài điểm đỏ nhắm vào trên hgười anh ta, tất cả đều là chỗ nguy hiểm.

Những người trong bóng tối kia, đã hành động.

“Dạy không tồi.”

William nhếch khóe miệng, cười nói.

“Tôi cũng không kém hơn anh, chỉ là cơ hội của tôi không tốt mà thôi. Nhưng những năm đó, anh lại luôn ép tôi một bậc, vì cái gì?”

“Tôi không coi anh là cấp dưới, vẫn luôn coi anh là anh em tốt…”

“Vậy thì làm sao?” Anh ta thô bạo ngắt lời, vẻ mặt dữ tợn: “Trong mắt người ngoài, tôi chỉ là một người dựa vào quan hệ đi cửa sau, tôi là thân tín của anh, bọn nó sợ anh, không phải là Sợ tôi.”

“Tôi tệ hơn anh? Tôi không tệ hơn anh một chút nào. Nhìn xem, đây là những người lính tôi đã huấn luyện, tuyệt đối trung thành và tận tâm với tôi.”