Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2708




Chương 2708

Cũng may vết thương không nghiêm trọng, sau một tiếng đồng hồ bác sĩ cũng thuận lợi băng bó xong vết thương.

Vì mất máu quá nhiều, cô ta rơi vào hôn mê, đến chiều tối mới tỉnh dậy.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, môi không có chút sắc, trông yếu ớt mỏng manh.

Cung Xuyên Minh Âm vô cùng tự trách, hận không tự chặt bỏ tay mình.

Anh ta cho rằng, bất kỳ ai anh ta cũng có thể làm tổn thương, duy nhất chỉ Lê Sa là người anh ta không thể làm tổn thương.

Ngay cả khi cô ta làm tổn thương mình, anh ta vẫn có thể chịu đựng được.

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng lòng dạ anh ta hẹp hòi, không có tư cách để giả làm thánh nhân.

Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, siết chặt lấy bàn tay của cô ta, mong cô ta sớm tỉnh lại.

“Ừm… tôi… chết rồi sao?”

“Em tỉnh rồi à? Em đau ở đâu, anh sẽ gọi bác sĩ.”

“Tôi… còn sống.”

Những lời này có chút mệt mỏi, nhưng lại ẩn chứa sự cứng cỏi trong đó.

Chỉ khi một người sống, người đó mới có thể gánh vác nhiều trách nhiệm khác nhau.

Bác sĩ vội vàng đến kiểm tra, từ trong ra ngoài không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sức khỏe thì sẽ hồi phục .

“Lê Sa, anh xin lỗi, anh quá nóng giận, không ngờ lại đẩy em ra, em tha thứ cho anh được không?”

“Ừm, em tha thứ cho anh”

Giọng cô nhẹ nhàng, đã không còn quan trọng.

“Anh đảm bảo… anh bảo đảm rằng sẽ không có lần sau, lúc đó không biết tại sao cảm xúc trong nháy mắt liền sụp đổ. Anh… anh sẽ thay đổi, em đừng giận được không?”

“Được rồi, em không sao, mọi chuyện đã kết thúc rồi… cho qua đi.”

“Anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

Quả thật Cung Xuyên Minh Âm nói được làm được. Những ngày này, anh ta bỏ hết mọi việc chăm sóc cô ta chu đáo, đến khi cô ta được xuất viện an toàn.

Họ đến Công Ty Nhật Kinh, vừa bước xuống xe không nghĩ sẽ gặp lại người quen.

Diên… đã đến.

Cung Xuyên Minh Âm cau mày, giống như một con sư tử bị giãm phải đuôi, đề phòng, một tay ôm lấy vòng eo cô ta, tay còn lại năm lấy tay cô ta.

“Đi thôi.”

Lê Sa cúi đầu xuống tránh ánh mắt của Diên; theo lời Cung Xuyên Minh Âm dặn.

“Đi, chào một người bạn cũ, sau đó mời anh ta đến dự hôn lễ của chúng ta.”

“Em không đi…”

“Em phải đi, đừng chậm trễ.”

Đột nhiên giọng điệu của Cung Xuyên Minh Âm trở nên hung ác, khi nhìn thấy Diên, anh ta không kìm được nóng nảy và bất an.