Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2525




Chương 2525

“Anh Lâm, anh cứ để em chết đi, Anh Lâm…”

Cô ta định lao vào bức tường mà Phó Lâm biết chắc chắn cô ta giả bộ muốn chết thôi, tuy nhiên nếu cô ta thực sự làm như vậy thì không biết tiếp theo chuyện xấu gì có thể xảy ra.

Anh hết sức năm chặt tay lại, chỉ có thể nhìn Chu Đình dứt khoát rời đi.

Khi Dư Kiều Kiều nhìn thấy cánh cửa trước mắt đóng lại, lúc này hành động của cô ta trở nên yên tĩnh hơn một chút.

Cô ta lau nước mắt rồi nói: ‘Anh Lâm, anh đừng quan tâm đến em mà hãy đuổi theo cô ấy đi!. Dù sao thì hai người cũng là một cặp…”

Lời chưa kịp nói hết thì Phó Lâm đã bóp lấy cổ của cô ta.

Cô ta trở tay không kịp, cảm giác nghẹt thở khiến cô ta mở to hai mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Tính tình của hắn trước giờ luôn rất tốt, nhưng lần này trong đôi mắt của hắn chứa đầy sự ghê tởm, toàn thân hắn toát ra sự thù địch đối với cô ta.

Dư Kiều Kiều chưa bao giờ nhìn thấy Phó Lâm như thế này, khiến cô ta sợ đến mức không nói nên lời cho đến khi mối đe dọa của cái chết bao trùm lấy cô ta.

Cô ta dùng sức đập vào tay anh, cố gắng đẩy anh ra nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn khiến cô ta không thể nào lay động được.

“Anh Lâm…”

Cô ta giấy dụa liên tục khó khăn mới nói ra được tên của anh.

Mặt cô đỏ bừng vì không thể hít thêm không khí.

“Anh… anh làm sao vậy? Anh bị điên à?”

“Là ai cho cô cái can đảm đòi này đòi nọ với tôi như vậy? Nếu không phải bởi vì cô, tôi đã thật sự quên mất hình dạng của mình trước đây như thế nào rồi. Bây giờ cô thấy rồi đó. “Cô đã hài lòng chưa?”

“Chu Đình mất hết bao nhiêu thời gian khiến cho tôi trở nên dịu dàng hơn còn cô thì tốt rồi dễ dàng khiến tôi lộ ra bộ mặt thật, làm cho tôi mất hết sự kiên nhãn.”

Giọng nói của anh trở nên âm u và nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt chết chóc.

Anh không muốn nhớ lại bản thân mình trước đây đã từng như thế nào khi còn làm thuộc hạ của Phó Trác.

Ích kỷ, độc ác và không có chuyện xấu nào không làm.

Anh không có sự nhân từ hay là đạo đức, không cần biết việc đó đúng hay sai chỉ cần thích là làm.

Chỉ cần là điều hắn thích, đều là mệnh lệnh của vua.

Nhưng giờ đây người phụ nữ này đã ép anh lộ ra bộ mặt thật, cô ta khiến cho sự tàn bạo từ trong xương tủy của anh lẽ ra sắp biến mất bộc phát trở lại.

“Anh Lâm… anh, anh không thể như thế này với em, anh đã quên … Anh đã quên rằng bố em trước khi chết đã nhắn nhủ gì với anh sao? Anh… sao anh có thể làm tổn thương em?” “Trước đây tôi cũng không có lấy oán báo ân. Tôi rất biết ơn cha của cô thu nhận tôi, chữa bệnh cho tôi, tôi quả thật nợ ông ấy nhưng tôi nợ cô cái gì? Những gì cô muốn tôi đều cho cô hết vậy mà cô còn không biết điểm dừng hết lần này đến lần khác tham lam đòi hỏi. Thật buồn cười, cô còn muốn cái gì nữa? Làm bà Phó sao? Đúng là ảo tưởng, người như cô, xứng sao?”

Nói xong hắn nặng nề vứt cô xuống đất.