Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2497




Chương 2497

“Anh trai, có thể cho anh xin cách liên lạc không?”

“Ngại quá, tôi có bạn gái rồi.”

“Có bạn gái cũng chẳng sao, chỉ kết thêm một người bạn thôi, em cũng sẽ không ăn anh.”

Phó Thiết Ảnh nghe vậy, nhìn về phía Chu Đình đang ở quây làm việc làm bánh quy, đến giờ cô ấy vẫn chưa ngước lên, như là không nhìn thấy cảnh phồn hoa trong tiệm.

Những cô ái này đều đi tới chỗ anh.

“Không cần đâu, tôi không có phương tiện liên lạc.”

Anh hờ hững từ chối.

Mới bắt đầu anh còn tốt tính giải thích với từng người, sau đó anh cứ dứt khoát treo một cái biển lên cổ mình, nói là mình đã có người yêu, những vẫn không thể ngăn cản sự tò mò của những cô gái này.

Đầu năm nay kết hôn còn có thể li hông, có bạn gái thì đã là gì?

Những khách hàng nữ trong tiệm thậm chí còn “sàm số’ anh giữa ban ngày ban mặt, thi thoảng cách quần áo Sợ cơ ngực anh, bóp cánh tay anh, ah có trốn cũng trốn không được.

Còn Chu Đình thì đan oán thầm trong bụng, người đàn ông này trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết xấu hổ, thật là tức chết mình mài Không có việc gì thì trải nghiệm khó khăn trong xã hội, sống cuộc sống của ông Tư nhà họ Cố không khỏe à? Đừng có chạy tới đây dụ dỗ con gái!

Rất nhanh đã tới giờ tan làm, cô ấy tức giận đến nỗi quay đầu bỏ đi.

Phó Thiết Ảnh thấy cô đi, cũng nhanh chóng tháo tạp đề đuổi theo.

“Anh đẹp trai, đừng đi mà, anh còn chưa cho tôi biết cách liên lạc đó…’ Hai người ra ngoài, rất nhanh Phó Thiết Ảnh đã đuổi theo Chu Đình.

“Em ghen hả?”

“Em không ghen.”

“Rõ ràng là em ghen mà, em đang giận, điều này chứng tở em vẫn còn tình cảm với anh.”

“Thì sao nào? Anh cũng thấy em đó, bây giờ sống rất tốt.”

“Đúng vậy… so với tưởng tượng của anh thì thật sự rất tốt.”

Lúc Phó Thiết Ảnh nói lời này, ánh mắt anh buồn đi. Anh ta không mong cô không sống nổi vì anh, nhưng…

nhanh hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng, nửa năm ngắn ngủi, cô đã có thể thích nghỉ với cuộc sống không có anh ta, làm một người độc lập tự chủ, sống ở nơi đất khách quê người.

“Không thì sao? Em phải có dáng vẻ như thế nào? Điên đảo ngày đên vì anh, rửa mặt bằng nước mắt sao? Anh bỏ đi cũng thoải mái đó, để lại em một mình.

Mọi người đều biết, em là vị hôn thê của anh, em và anh đỉnh hôn, ai ai cũng nói nhà họ Chu của em trèo cao.”

“Bạn học của em ai cũng cho rằng em là người bám vào người giàu, sau khi anh xảy ra chuyện không may, biết bao nhiêu người bỏ đá xuống hiếng, cười chê gia đình em. Tại sao em phải đau khổ, người không từ mà biệt là em sao?”

“Dù anh có nói với em, anh đi làm gì cũng được. Nhưng là ai nói cho em biết? Là anh trai anh, là Hứa Trúc Linh, cuối cùng em vẫn phải xem thời sự, em mới viết em gặp chuyện không may. Em phải khóc sao? Em phải nửa sống nửa chết à? Em có người nhà, họ là cha mẹ sinh ra và nuôi lớn em, họ càng lo cho em hơn.”