Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 249




Chương 249

Hứa Trúc Linh đi đến nhà họ Bạch, mẹ Bạch ra tiếp cô, cô rõ ràng cảm thấy bà đang cười gượng.

Bạch Minh Châu ở trong phòng, Nguyễn Doanh chăm sóc cô.

Nhưng sau khi cô vào phòng, luôn cảm thấy không khí bên trong quá áp lực, rất trầm trọng.

Hai anh em không nói một lời, Nguyên Doanh cho cô uống thuốc, giúp cô vô nước biển, thấy cô vào cũng chỉ hơi gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi anh rời đi, Hứa Trúc Linh lo lắng nhìn Bạch Minh Châu.

Cô nói: “Tớ như vậy, có phải rất đáng thương hay không? Cái gì cũng cố gắng, nhưng mà anh ấy vẫn không thương tớ.”

“Cậu làm tớ đau lòng chết thôi, ba người cứ như chơi trò cút bắt vòng tròn ấy, kẻ chạy người trốn, mãi chẳng có kết thúc.”

Bạch Minh Châu nghe vậy, đáy lòng chua xót.

Hứa Trúc Linh chỉ một câu liền nói trúng, hình dung tình trạng ba người bọn họ.

Vốn là, cô và Cố Ngọc Vy cùng một xuất phát điểm, đuổi theo Nguyên Doanh, cũng đều muốn lấy được anh.

Nhưng bây giờ, Cố Ngọc Vy đi trước một bước, Nguyên Doanh đuổi theo cô. Còn cô vẫn luôn theo đuôi phía sau Nguyên Doanh, có thể thấy bóng lưng anh rõ ràng, nhưng làm thế nào cũng không chạm đến được.

“Trúc Linh, tớ không biết có nên buông tay hay không, tớ nghĩ nếu cuộc đời không có Nguyên Doanh, lòng tớ sẽ vô cùng đau đớn… Nếu buộc cậu buông tay Cổ Thành Trung, cậu có chịu không?”

“Tớ cảm thấy… Đây không phải chuyện giống nhau, mình và anh Trung không gặp phải nhiều vấn đề như vậy. Nhưng… Nếu quả thật sự xảy ra điều tương tự, chỉ cần anh nói thẳng với tớ, anh thích người khác, tớ sẽ buông tay…”

“Cậu cũng không tranh thủ cho mình chút nào sao?”

“Có lẽ vậy… Nhưng mà nếu như vì tớ mà để cho anh trở nên mệt mỏi không vui, tớ nghĩ tớ nên buông tay. Minh Châu, cậu mạnh mẽ hơn tớ nhiều, tớ mềm yếu quen rồi, tớ đã quen lùi bước, cho nên tớ không biết nên khuyên cậu như thế nào. Tớ giúp cậu, hay không giúp cậu, trong lòng tớ cũng rất khó chịu, tớ cũng thật lòng xem Cố Ngọc Vy là bạn bè, tớ cũng rất mâu thuẫn…”

“Được rồi được rồi, không cần nói, tớ biết, cũng bởi vì tớ mới liên lụy cậu và Cố Thành Trung, làm rối chuyện mới căng như vậy.”

Bạch Minh Châu thương Hứa Trúc Linh, thấy cô vì chuyện của mình mà phiền lòng, cô không đành lòng, ôm cô một cái.

Chuyện tình cảm không có đúng sai, yêu chỉ là yêu, cố gắng quên mình, như thiêu thân bay vào lửa, cũng chỉ muốn yêu.

Cô chính là như vậy.

“Tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ sau này tớ nên làm cái gì, tớ cần thời gian, bây giờ… Tớ rất đau, không dứt bỏ được…”

“Minh Châu, bất kể xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu. Nếu như cảm thấy đau khổ trong lòng, cứ nói với tớ, tớ có thể dẫn cậu đi ăn đồ ngon cho khuây khỏa.”

“Được.”

Bạch Minh Châu cười, khóe mắt rưng rưng.

Đơn thuần lương thiện thật là tốt, khi khó chịu thì đi ăn một chút, sẽ trấn áp khó chịu trong lòng.

Cô cũng muốn như vậy, chẳng qua là không làm được.

Bạch Minh Châu nghỉ ngơi một tuần lễ, sau đó rời khỏi nhà họ Bạch trở lại phòng trọ của mình, từ chối Nguyên Doanh chăm sóc mình.

Cô cũng chăm sóc mình rất tốt, chứng minh cho Nguyên Doanh thấy, cô không phải phế vật, không phải cô bé ngày xưa kia, chỉ biết núp dưới sự che chở của anh mà lớn lên.

Cô cũng cố gắng vượt qua con tim nhớ nhung, chứng minh cô rời khỏi Nguyên Doanh cũng có thể sống thật tốt.

Cô tự thôi miên mình, anh trai chỉ là anh trai, không phải ai khác.

Nhưng mà… Buông xuống, nói dễ vậy sao.

Nói đến hai chữ Nguyên Doanh, tim cũng đau đớn như bị ai bóp nghẹt.

Cô chỉ có thể nhờ vào thời gian, thời gian là thuốc tiên, sẽ chữa lành cho ba người họ.

Thật ra thì, cô cũng muốn gặp Cố Ngọc Vy, nói một tiếng xin lỗi, chẳng qua là… Cô không có can đảm.

Mà những ngày qua Cố Ngọc Vy giống như không hề hấn gì, lời đồn đãi bên ngoài cô cũng không quan tâm.

Cô mang đấu giá tất cả đồ đạc trong hôn lễ, thậm chí lấy chủ đề là “Từ hôn”, nhưng món đồ ngược lại được chú ý nhiều hơn, bán được giá cao kếch xù.

Cô còn giả bộ không hề gì mà tự giễu bản thân mình, nói mình quả nhiên là người nhà họ Cố, có thiên phú làm gian thương.

Số tiền này đều làm từ thiện, coi như là cô đặt một dấu chấm hết hoàn hảo cho tình yêu của mình. Hứa Trúc Linh không biết đáy lòng Cố Ngọc Vy còn đau hay không, bởi vì cô cười quá rực rỡ.

Ra ngoài, đi dạo phố, ăn cơm, uống trà, mua sắm, cũng đi xem mắt theo sự sắp xếp của La Thanh Nhã, giống như cô thật sự đã quên đi hôn lễ kia.

Mà Hứa Trúc Linh cũng phải đi học, đầu năm học gì cô cũng quên mất hoàn toàn, ra sức học đêm học ngày.

Cố Ngọc Vy có lúc cũng kéo cô ra ngoài uống cà phê, cô đều phải theo bài tập theo làm.

Cố Ngọc Vy bất đắc dĩ nói: “Sao tôi lại có cảm giác dẫn cháu gái ra ngoài ấy nhỉ?”

Hứa Trúc Linh mới vừa giải quyết xong một đề, ngoẹo đầu nói: “Nếu như tôi không có quan hệ với Cổ Thành %3D Trung, tôi đúng là cháu gái cô còn gì.”

“Hai”

… Cũng đúng nhỉ, Hứa Đan Thu gả cho cháu tôi, cô là em gái cô ấy, dựa theo vai vế không phải là cháu gái tôi sao? Trời, anh tôi đúng là cầm thú, ngay cả đứa bé cũng không buông tha, tội này trời đánh chết đó!”

“…”

Cô nói lời này nghe là lạ, nhưng mà tại sao nghe chẳng thấy vẻ gì trách móc?

“Cô muốn ăn cái gì không? Nếu không ăn, tôi uống xong ly cà phê này thì phải đi rồi.”

“Rồi rồi, tôi cũng sắp xong rồi.” Hứa Trúc Linh đang vùi đầu vào bài tập, không ngờ bên tai truyền đến một thanh âm chói tai. La Thanh Nhã đạp giày cao gót, nổi giận đùng đùng chạy đến.

Chị ta bực mình vỗ bàn, dọa Hứa Trúc Linh giật mình.

“Chị dâu sao vậy? Sao chị giận dữ như vậy?”

“Cố Ngọc Vy, cô còn không biết xấu hổ nói vậy à, chuyện tốt tự mình gây ra, trong lòng cô không biết sao?”

“Tôi thế nào?” Cố Ngọc Vy cũng mặt đầy hoang mang.

“Tôi bảo cô đi coi mắt, nhưng cô đã làm gì? A? Cô dám nói không hả?” La Thanh Nhã nộ khí xung thiên, bây giờ mối làm ăn không những không có, còn phải đền bù số tiên khổng lồ.

Cố Ngọc Vy nghe vậy, nhớ ra cái gì bèn nói: “AI Tôi nhớ ra rồi, tôi nói mấy câu thật lòng thôi mà. Ngoại hình anh quá xấu, lôi thôi lếch thếch, tướng ăn lại khó coi… Cũng không phải chứ? Có bấy nhiêu đã tự ái rồi? Còn mách cho bố mẹ nữa? Lớn rồi, coi mắt mà thôi, có cần làm quá vậy không?”

“Cố Ngọc Vy, cô giả bộ hồ đồ đúng không? Cô tìm người đánh cậu ta thành ra như vậy, gấy xương nằm viện, cô còn chối à!”

La Thanh Nhã nổi giận đùng đùng nói.

Cố Ngọc Vy nghe vậy lông mày nhíu chặt, hung hăng cau mày.

Đánh người?

Cô chưa từng làm!

“Chị dâu, tôi là người dám làm dám chịu, tôi không cần phải giả vờ giả vịt cái gì, tôi đúng là có giễu cợt mấy câu, nhưng động thủ đánh người thì tôi không làm, chị có thể đừng ngậm máu phun người không hả!”

“Cô không có làm? Người kia luôn miệng nói là cô tìm côn đồ đánh cậu ta? Bây giờ con nhà người ta nằm viện, gấy xương sườn, chấn động não nhẹ, gãy một cái chân. Bồi thường không nói, mấu chốt là cô có biết chuyện làm ăn kia đối với anh cả cô quan trọng bao nhiêu không? Cô không giúp tôi cũng “Chị dâu, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói bậy bạ. Chị gọi người kia đến cho tôi, ba mặt một lời!”

Cố Ngọc Vy nổi nóng, vén tay áo.

Cô không muốn bị người ta đổ oa những ngày qua lửa giận trong bụng vẫn chưa được trút ra đâu.

Không ngờ con rùa đó lại tung tin vịt hãm hại mình!

“Người ta đã bị cô đánh ra nông nỗi như vậy, cô còn đứng đây phách lối, trong mắt cô rốt cuộc còn có bà chị dâu này hay không?”