Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2440




Chương 2440

Nếu như cô phát hiện sớm hơn, thì có lẽ cô bé sẽ chịu nhận cô?

Đều do cô, là do cô quá chậm trễ!

“Là mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi, để con rời xa chúng ta quá lâu, xin lỗi con.”

“Cô… cô không phải là mẹ cháu, cô là người xấu, cháu muốn… cháu muốn bố cơ.”

“Mẹ là, mẹ là mẹ của con… con đừng như vậy mà…”

Nhìn thấy cô bé chống cự mình, trái tim của Hứa Trúc Linh như bị dao cứa, khó chịu vô cùng.

Cythia liên tục khóc lóc, khóc đến mức thở không ra hơi, cô vô cùng lo lắng, cuối cùng cô cũng quyết định dằn lại, đáp ứng với cô bé sẽ đưa cô bé đi †ìm Diên.

Cô muốn nắm tay dắt cô bé đi, nhưng không ngờ rằng Oythia hung dữ đẩy tay cô ra.

“Đừng chạm vào cháu, cô là người xấu.”

Hứa Trúc Linh cảm thấy đặc biệt khó chịu khi nghe thấy điều này.

Cô cố kìm nước mắt, ngồi xổm xuống ngước nhìn cô bé nhỏ xíu trước mặt, người đang nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ, nói: “Con… con nắm tay mẹ đi có được không? Nếu không mẹ sẽ không dẫn con đi tìm Diên đâu.”

Khi cô bé nghe thấy vậy, do dự trong chốc lát, nhưng sau đó cũng miễn cưỡng đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Cô cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của ©ythia và khóc vì sung sướng.

Cô cọ cọ bàn tay nhỏ, sau đó đưa cô bé ra khỏi căn phòng đó.

“Diên, anh không sao chứ? Anh có muốn đến bệnh viện trước rồi mới đi gặp Hứa Trúc Linh không?”

Lúc này, Risa đang đỡ Diên bước lên lâu, khóe miệng anh ta sưng vù, còn vương chút máu, bước đi từng bước từng bước đều tập tênh.

“Bố ơi.”

Cythia run rẩy chạy về phía anh ta, đặt đầu nhỏ vào vòng tay của anh ta.

“Bố ơil”

Cô bé hét lớn.

Anh ta vội vàng ôm lấy cô bé và nói: “Làm sao mà con lại khóc đến mức này?”

“Bố ơi, bố không cần con nữa sao?

Oa oa, bố ơi…”

Hứa Trúc Linh nhìn cảnh tượng hai người bọn họ ôm nhau, thống khổ đến mức không dám nhìn nữa, chỉ có thể xoay người đi.

Cố Thành Trung bước tới và ôm lấy cô vào lòng.

Anh đã rất nhanh cảm nhận được nước mắt của cô thấm ướt trên vạt áo mình.

Một lúc sau, Diên đã an ủi Cythia thật tốt.

Cô bé đã khóc rất lâu, cũng đã rất mệt mỏi rồi, nên ngủ yên ngay trong vòng tay anh ta.

“Diên, trên nhà có hòm thuốc, tôi đi †ìm nó cho cậu.”

Bây giờ Hứa Trúc Linh đã lí trí hơn một chút, ngay cả khi biết Diên đã bí mật giấu Oythia trong một năm khiến cho cả nhà ba người bọn họ không thể đoàn tụ với nhau.