Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2393




Chương 2393

Ngày qua ngày, Cố Thành Trung đích thân đến chào Yasui Yuuzora, đế Nikkeikawa Risa ở lại thêm một thời gian, bởi vì cô và Hứa Trúc Linh là bạn cũ, muốn hai người chị em tốt của nhau xum họp.

Yasui Yuuzora cũng khó nói, chỉ có thể đồng ý.

Thêm tốc độ xử lý công việc gần đây của Nikkeikawa Risa đã nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa hiệu quả của mỗi kế hoạch đều rất cao, so với những tài liệu có nhiều sai sót trước đây thì gần như là một trời một vực.

Ông cụ không khỏi yên tâm, cô gái này bắt đầu thông thạo rồi, rốt cuộc cũng có chút phong thái làm chủ gia tộc.

Ông ấy không biết răng có người đã không ngại gian khổ để giúp cô ấy xử lý những việc vặt.

Đám cưới gần như đã chuẩn bị xong, thêm một cặp nữa cũng không thành vấn đề. Một tuần sau, biệt thự của nhà Cố đã được trang bị băng lụa đỏ.

Từ biệt thự ba người đàn ông bắt đầu đón dâu, chuẩn bị đoàn xe, tìm một làn đường không có nhiều xe cộ qua lại để không gây chú ý.

Còn nhà gái sau đó từ nhà họ Lý xuất giá, Risa và Quý Thiên Kim nói chuyện vui vẻ như nhà mình có con gái đi lấy chồng: “Trúc Linh, dì của chị bảo chị vào trong.”

Hứa Trúc Linh vừa thay xong váy cưới thì Tần Việt đến tìm, nói răng Quý Thiên Kim bảo cô qua đó.

Cô tới phòng của Quý Thiên Kim, phát hiện rèm cửa sổ đã kéo vào một nửa, giữa ban ngày ban mặt, chứng tỏ trong phòng chắc hẳn có điều gì đó mờ ám.

“Dì à, sao dì không vén rèm.”

Nói xong cô liền chuẩn bị giúp bà ta vén lên, nhưng lại bị ngăn lại.

“Không cần, dì thấy ánh nắng chói mắt quá, vì thế mới để rèm như vậy.

Cháu qua đây, để dì ngắm cháu thật kĩ nào. Lần đầu tiên gả cháu đi, dì thực sự cháng muốn chút nào, nhưng mà bây giờ vấn phải gả cháu đi, đau lòng bà dì này quá mà.”

Trúc Linh Trúc Linh tiến về phía trước, xoay một vòng, váy cưới một màu đỏ rực, tựa như màu hoa bỉ ngạn rực rỡ đến cháy bỏng.

Trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ, tủa ra từng dải xoăn tít.

“Dì ơi, cháu có đẹp không?”

Cô kích động hỏi, một lần nữa trở thành cô dâu của Gố Thành Trung, cô tưởng rằng đã không còn lạ lâm gì nữa, nhưng từ đêm qua tới giờ vấn không giấu được sự căng thẳng.

Theo quy tắc, hai người sắp cưới không thể gặp nhau ba ngày, vì thế bọn họ chỉ có thể gọi điện thoại hoặc là gửi †in nhắn.

Bây giờ gả đi lần nữa, tâm trạng của cô vẫn còn rất bồi hồi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của Quý Thiên Kim, trong lòng cô cũng có chút buồn bã.

“Đẹp, con gái của nhà họ Quý ta đương nhiên là đẹp rồi.”

Bà tỉ mỉ quan sát cô, thi thoảng lại liếc nhìn sang nửa bên rèm cửa sổ.

“Dì à, dì đừng khóc nữa, cháu và Cố Thành Trung sẽ sống thật hạnh phúc ạ.”

“Dì tin, bây giờ cũng xem như bình yên rồi, cháu cũng có thể sống vui vẻ bên cậu ấy. Tiếc là, chỉ có dì đưa dâu, ba mẹ cháu thì…”

Bà vừa nói được một nửa thì dừng lại.

Nhắc tới ba mẹ chẳng bao giờ gặp mặt được, tâm tình của Hứa Trúc Linh dường như trùng xuống trong khoảnh khäc.

“Cháu nghĩ…họ cũng sẽ vui mừng cho cháu, bởi vì đã gả cho người đàn ông tốt nhất thế gian.”