Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2340




Chương 2340

“Tôi còn có công việc và sự nghiệp của mình, cho dù rời khỏi chồng mình, tôi cũng phải có năng lực đảm bảo cho cuộc sống của mẹ con tôi. Vì đứa bé này tôi tính toán hết thảy, vậy mà cô muốn chiếm nó làm của riêng của mình?”

Cô tức giận nói.

Đều là mẹ, con cái là miếng thịt rớt ra từ trên người mình, cô không cho phép bất kỳ người nào nghỉ ngờ tình yêu của cô đối với con mình! Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng mà mẹ thì kiên cường.

Caroline nghe vậy hai mắt lóe lên một tia do dự, Hứa Trúc Linh thừa cơ hội đó tiến lên phía trước.

Mắt thấy cô sắp đến gân hàng rào chăn, khẽ vươn tay có thể tóm lấy Caroline, nhưng cũng không muốn cô ta tỉnh táo lại, trừng to con mắt tràn đây cảnh giác mà nhìn mình.

“Cô đừng qua đây!”

Cô ta hét lên thất thanh, gắt gao ôm chặt đứa bé, bởi vì dùng sức quá mạnh khiến cho Đoàn Nam oa oa khóc.

“Đoàn Nam…”

Lòng cô nóng như lửa đốt, lời còn chưa kịp nói hết đã bị Caroline gào thét cát ngang.

“Câm miệng, nó không phải là con của cô, nó là con của tôi, cô không có tư cách quan tâm nói”

“Gô điên rồi!”

Hứa Trúc Linh siết chặt năm tay.

Caroline vì đã mất đi đứa con mà đem con của cô xem như của mình.

Đồ điên!

“Tôi không điên, nếu như cô muốn chia rẽ mẹ con chúng tôi, vậy thì chúng tôi cùng chết.”

Một chân cô ta bước ra khỏi lan can, cả người lung lay trong gió, tim mọi người như thắt lại ngay lập tức.

Toàn thân Hứa Trúc Linh mồ hôi nhề nhại, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chằm vào Đoàn Nam.

“Cô… cô đừng nhúc nhích, cô quay lại đã, có chuyện gì thì từ từ nói, đứa nhỏ là vô tội. Tôi… tôi có thể hiểu được †âm trạng của cô, cô rất yêu Đoàn Nam, cô sẽ không để nó phải chết đúng không?”

“Đúng đấy, tôi yêu nó biết bao, làm sao nỡ để nó chết cho được?”

Cô ta thương tiếc vu0t ve Đoàn Nam, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Sau đó cô ta bật khóc nức nở, nhìn Hứa Trúc Linh với vẻ lên án.

“Thế nhưng cô lại muốn chia rẽ chúng tôi, nếu như cô có thể đem đứa nhỏ cho tôi nuôi dưỡng tôi mới không mạo hiểm mà mang nó rời đi. Là cô… cô hà cớ gì cho tôi hy vọng, để rồi cho tôi tuyệt vọng?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, đây coi như là một vụ bất cóc mang tính đạo đức sao?

Lễẽ nào cứu người cũng sẽ sai?

Cảnh tượng ngày hôm nay là để trừng phạt tội lỗi của mình hay sao?

Cô đã giúp cô ta, cứu lấy một mạng của cô ta, cho cô ta một khoản tiền lương kếch xù, cho cô ta những việc cô ta có thể làm để không phải chìm đắm trong đau buồn.

Thế mà cô ta lại lên án cô, lấy oán trả ơn?