Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2179




Chương 2179

“Hóa ra.. mùi vị mất đi em, lại đau khổ như vậy, đau như anh sống một ngày tựa cả năm, mỗi phút mỗi giờ đều muốn cùng em rời xa chốn nay. Đừng bỏ rơi anh nữa, đừng bỏ rơi anh nữa…”

Đêm khuya, tiếng líu ríu của người đàn ông bị bóp nghẹn, nói ra sự đau khổ mấy tháng vừa qua.

Chỉ mong, Hứa Trúc Linh đừng bỏ mình ở lại.

Hôm sau… Hứa Trúc Linh ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh, nhìn đồng hồ mà giật cả mình.

Rõ ràng là cô đã đặt đồng hồ bảy giờ rưỡi, muốn làm bữa sáng cho Cố Thành Trung, thế nào mà chuông kêu bốn lần rồi mà cô vẫn chưa tỉnh.

Ngủ dậy muộn như vậy, Cố Thành Trung chắc sắp chết đói rồi, sẽ không sa thải mình chứ?

Cô vội vã đứng dậy, vốn không phát hiện ra nửa còn lại của chiếc giường vẫn còn sót lại chút hơi ấm.

Cô sợ sệt đi xuống lầu, phát hiện bữa sáng đã dọn xong, đang đặt trên bàn.

“Dậy rồi hả? Anh đoán là em sẽ dậy giờ này.”

Cố Thành Trung cất báo buổi sáng, dịu dàng nói với cô.

“Cơm sáng…”

“Buổi sáng là giấc ngủ vàng, nếu được thì cứ ngủ thêm, bữa trưa và bữa tối em làm nhé.”

“Ừm ừm, vậy thì hay quái”

Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm, hai người ngồi rất gần nhau, cô không kiềm được nhìn qua tờ tin tức tài chính – kinh tế trong tay.

Trời đất, rốt cuộc thì cái người này “già côi” đến chừng nào, vậy mà còn đọc báo buổi sáng nữa.

Đây chẳng phải là chuyện mà các cụ ở thế kỉ trước mới làm hay sao?

Cô ăn một miếng cháo tổ yến rồi mới mở miệng nói: “Chú ba Cố, anh không thấy bây giờ anh vẫn đọc báo thì rất là lạc hậu sao?”

“Em gọi anh là gì?”

Cố Thành Trung nhướng mày, hơi kinh ngạc nhìn cô.

“Chú, chú ba Cố ạ, có vấn đề gì sao?”

Cô chớp chớp mắt, anh đứng hàng thứ ba, gọi anh như vậy thì sao?

Hơn nữa cô quen miệng nói ra danh xưng này, hoàn toàn không ý thức được có gì không ổn.

Cô hoàn toàn không biết, trừ cô ra, còn rất ít người gọi anh bằng cách gọi này.

“Không, không có gì.”

Bàn tay cầm thìa của anh run nhè nhè, qua một lúc lâu mới ổn định được tâm trạng kích động.

Trên mặt anh chẳng có biểu hiện gì, nhưng trong đáy mắt lại cất chứa ý cười.

“Phải rồi, vừa nấy em nói gì vậy?

Báo như thế nào?”

“Nhà anh không có máy tính bảng à? Anh không biết máy tính bảng có chức năng đọc sách thành tiếng sao.

Mỗi ngày anh vừa ăn cơm, vừa nghe tin tức, cảm giác ngồi nghe thời sự có phải rất hay không? Vả lại cũng chẳng lãng phí thời gian, đúng không? Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật số, phải theo kịp thời đại.”

“Ừ, em nói đúng.”

Dù cho vợ có nói gì thì cũng đúng, cứ nghiêm túc tuân thủ là được.