Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 190




Chương 190

Ngày thứ hai, Cố Thành Trung vẫn chưa tỉnh lại nhưng đã hạ sốt rồi.

Cố Ngọc Vy bị cảm nhẹ, ngày thứ hai đã hồi phục lại hoàn toàn. Sau khi cô ấy chăm sóc Nguyên Doanh xong thì chú ý đến cô.

“Yên tâm đi, anh ba chỉ có chút trở ngại về tâm lý thôi, có lẽ khoảng tầm trưa sẽ tỉnh lại.”

“Trở ngại tâm lý sao?”

“Anh ấy sợ nước, bốn năm trước có sự cố đã xảy ra. Tôi cứ nghĩ rằng cả đời này anh ấy sẽ không thể xuống nước được, nhưng không ngờ anh ấy sẽ vì cậu mà lại lần nữa xuống nước, có thể thấy được cậu quan trọng thế nào trong lòng anh ấy.”

Hứa Trúc Linh nghe cô ấy nói vậy thì chăm chú nhìn vào Cố Thành Trung.

Cô không cần mình quan trọng như thế, chắc chắn là Cố Thành Trung không muốn sống nữa rồi, dám nhảy xuống nước trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, anh ấy không cần tính mạng nữa sao?

Cô chết cũng không quan trọng, nhưng nếu anh ấy xảy ra chuyện thì tập đoàn J&C, ông cụ và Cố Ngọc Vy phải làm sao bây giờ?

Nếu đưa ra so sánh thì mạng của anh còn quan trọng hơn rất nhiều.

“Tôi không thích anh ấy làm như vậy, chỉ chỉ hy vọng anh ấy có thể quan tâm đến bản thân mình hơn.”

“Cô ngốc, có người đàn ông như vậy yêu cậu thì đó là phúc của cậu.”

“Nhưng tôi chết đi cũng không sao, anh ấy mà gặp chuyện không may..” “Ai bảo em chết không quan trọng, em chết thì anh phải làm sao bây giờ?”

Hứa Trúc Linh chưa nói hết câu, không ngờ đã có người cắt ngang lời của cô.

Giọng nói quen thuộc, chỉ có điều có pha thêm một chút khàn khàn.

Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn đến người vừa tỉnh lại trên giường bệnh, mãi vẫn chưa hồi hồn lại.

Cổ Thành Trung tức giận ôm chặt cô vào lòng.

Ngày hôm qua vẫn ôm chưa đủ. Nhìn thấy cô bình an không có việc gì thật sự rất tốt. “Sau này anh không cho phép em nói những lời này nữa, em chết rồi thì anh biết phải làm sao bây giờ?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh, em phải sống thật tốt thì mới báo đáp được tình cảm hai năm mà anh đã chờ đợi em. Nếu em xảy ra chuyện gì, anh tốn công sức canh chừng lâu như vậy, bồi dưỡng nên một cô vợ nhỏ xinh đẹp, nói mất là mất, anh đây cũng đáng thương quá đi mất.”

Hứa Trúc Linh nghe anh nói vậy thì cũng không biết nên phản bác lại như thế nào.

Bên cạnh đó Cổ Ngọc Vy đang khẽ nhếch miệng cười, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa lại.

Cô vừa xoay người đã va vào một lồng ngực ấm áp.

Cô ngẩng đầu lên, không ngờ đó lại là Nguyên Doanh.

“Thân thể của anh còn chưa bình phục, sao lại chạy lung tung thế, anh nên quay về phòng bệnh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Bác sĩ không có ở đây, bệnh nhân rất cô đơn.”

Cố Ngọc Vy nghe anh nói vậy, nhịn không được cười khúc khích: “Anh không phải là bác sĩ sao?”

“Rất khó để điều trị cho chính mình.”

Nguyên Doanh nắm tay cô ấy, nói: “Hôm nay thời tiết tốt, em đi ra ngoài phơi nắng với anh một lát. Chúng ta đừng quấy rầy hai người bọn họ. Người khác cũng đừng nghĩ đến chuyện quấy rầy chúng ta.” “Nguyên Doanh, chúng ta nhanh chóng kết hôn đi!”

Lần này, cô lại nói ra.

Cô suy nghĩ một chút thì thấy vẫn nên cho tránh đêm dài lắm mộng.

Nếu anh ấy đã nhận ra tình cảm của mình thì hôn lễ này lớn hay không lớn thì cũng có liên quan gì lắm đâu?

Cô biết chắc chắn Nguyên Doanh sẽ không đối xử tệ với cô.

Cho dù hôn lễ là chuyện lớn của đời người, nhưng nghĩ lại chỉ cần chú rể là anh ấy thì cho dù được cử hành ở trong một nhà thờ nhỏ thôi thì cô cũng chấp nhận.

“Anh không muốn bạc đãi em, cháu của em Cố Trường An cưới vợ cũng tổ chức phô trương như vậy. Mặc dù nhà họ Bạch sẽ không làm một buổi lễ thô tục như vậy nhưng chắc chắn sẽ không qua loa.”

“Em biết, nhưng… Em muốn gả cho anh, muốn anh nhanh chóng cưới em về nhà!”

Nói xong, Cố Ngọc Vy nhón chân lên nhẹ nhàng mổ một cái trên cánh môi mỏng của anh. Nguyên Doanh nghe cô nói vậy thì rất cảm động.

Cô ấy nói, cô ấy muốn gả cho anh.

“Được, anh đây sẽ cưới em ngay, về nhà sẽ bàn bạc với chú để xác định thời gian lễ cưới. Đến lúc đó anh và chú sẽ đến chào hỏi nhà em, thương lượng chuyện này với bố của em.”

“Vâng.”

Cố Ngọc Vy quay về kể chuyện này với Cố Thành Trung. “Anh, đứa em gái này có lẽ sẽ kết hôn trước anh đấy, anh cũng đừng trách em không phúc hậu, em chỉ cần chưa đến hai mươi tám, hai mươi chín là đã thành gái lỡ thì rồi.”

Cố Thành Trung nghe cô ấy nói vậy thì cũng không biết làm sao, đây có thể xem như là tình yêu đẹp đẽ không?

Anh em cũng lớn như anh đều đã lấy vợ, mà anh… Ngay cả chuyện ngại ngùng nhất cũng không thể làm đượ!

c “Thật thế sao? Vậy thì tốt quá rồi!”

“Đến lúc đó cậu làm phù dâu cho tôi, tôi sẽ ném hoa cưới cho cậu! Mà hoa cưới cũng rất linh nghiệm đấy, biết đâu cậu lại là người tiếp theo kết hôn!”

“Hay là cậu đừng đưa cho tôi, rất lãng phí!”

Hứa Trúc Linh vội vàng lắc đầu, cô và Cố Thành Trung vẫn còn một năm rưỡi nữa!

“Trước tiên cứ cầm đi đã, để lấy may.” “Cái này ngược lại cũng đúng.”

Cô có thể cảm giác được Cố Ngọc Vy rất vui, thật ra cũng có thể đoán được ngày đó cô ấy đau khổ như vậy chắc cũng là vì Nguyên Doanh.

Cũng chỉ có yêu một người, mới có thể khiến cho tâm trạng thay đổi thất thường như vậy.

Nhưng nhìn cô ấy bây giờ, trong lòng thật sự hi vọng có thể mãi mãi trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy.

Cô căn bản không biết, đây nhìn như là chuyện tình yêu của ai người, nhưng lại vướng vào chuyện yêu hận rối rắm của ba người.

Cổ Thành Trung nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã bắt tay vào chuẩn bị tài liệu.

Nội dung công việc tiếp theo không nhiều lắm, chủ yếu là để giải sầu.

Nhưng đối phương yêu cầu phải nhanh chóng chừng thực, cho nên hai ngày nay anh có chút bận rộn.

Cũng vì chuyện lần trước nên Cố Thành Trung cấm cô và Cố Ngọc Vy đi gần biển, bắt Nguyên Doanh phải chú ý đến hai cô.

Mặc cho các cô nhõng nhẽo xin xỏ như thế nào, cho dù Cố Ngọc Vy đã sử dụng mỹ nhân kế, cũng chỉ tốn công vô ích.

Cô cảm thấy, kiếp trước có lẽ Nguyên Doanh là một người tu hành, nếu không sao đời này anh lại có thể trong sáng không ham muốn như vậy chứ.

Cố Ngọc Vy… Cố Ngọc Vy đã để lộ như vậy nhưng Nguyên Doanh vẫn cứ bất động.

Sau đó, Hứa Trúc Linh kéo tay Cố Ngọc Vy, nghiêm túc hỏi cô ấy: “Người đàn ông của cậu có phải có vấn đề không vậy? Người đàn ông của tôi không chạm đến tôi là vì tôi vẫn còn nhỏ, vẫn phải đợi từ từ. Người đàn ông của cậu tại sao lại không làm gì vậy, cũng không thèm nhìn lấy một cái luôn?”

Cố Ngọc Vy nghe cô nói vậy thì mặt đen lại, soi vóc dáng trước lồi sau vểnh của chính mình trước gương, tuyệt đối nóng bỏng.

Cô mặc chiếc áo voan mỏng, lạnh cóng run cầm cập, nhưng không ngờ Nguyên Doanh nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, cầm lấy áo phủ lên người cô, nói: “Trở về mặc thêm quần áo vào, cẩn thận bị nhiễm lạnh.”

Mẹ kiếp, không hiểu phong tình! “Người đàn ông của tôi không có tật xấu, chỉ là đầu óc óc chút không được bình thường. Đàn ông nhà người ta thì thương người ta, còn người đàn ông của tôi… Là chính nhân quân tử cấm dục! Tôi và anh ấy sống chung nhiều năm, tôi chưa từng nhìn thấy mảnh giấy vệ sinh đáng nghi nào. Mẹ kiếp, người này cấm dục ăn rau, sau này sao mà tạo ra em bé được chứ?”

Cố Ngọc Vy hận rèn sắt không thành thép, nói chỉ hận không thể lập tức ném người bên trong lên giường chơi giường chán.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì, ở trên một bán đảo nổi tiếng nhưng lại không thể xuống nước để du ngoạn.”

“Thôi quên đi, tôi không đánh lại được anh ấy, cũng không dám hạ thuốc mê anh ấy, chúng ta đi dạo phố đi. Chắc là chỗ này sẽ có nhiều hải sản ngon lắm đây!”

Hứa Trúc Linh nghe cô ấy nói vậy thì hai mắt sáng rực lên: “Đúng rồi, chúng ta đã không thể xuống biển chơi rồi, chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi!”

Hai cô vội vàng ra ngoài, Nguyên Doanh cũng đi theo.

Làm chân khuân vác và ví tiền miễn phí.

Nhưng các cô cũng không được như mong muốn.

Khi móng vuốt của các cô định chạm đến mấy con hàu sống, từ phía sau Nguyên Doanh thản nhiên nói: “Có kí sinh trùng.”

Hai cô tức giận rút tay lại, vừa nhìn về phía cua.

“Cua có tính hàn, Cố Ngọc Vy, kỳ kinh nguyệt của em sắp đến rồi, không thể ăn được.”

“Cậu không thể ăn, tôi có thể ăn!”

“Tử cung của em bị lạnh, tốt nhất cũng không nên ăn. Ăn nhiều, sau này dễ mắc bệnh phụ khoa.”

“Ặc…”

Hứa Trúc Linh đang hào hứng, nghe thấy thế thì ủ rũ xoa xoa rút tay lại. Anh lớn nên đúng, anh lớn nên anh nói gì cũng đúng.