Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1776




Tính đanh đá của Cố Ngọc Vy, căn bản không chờ Nguyên Doanh giải thích, trực tiếp đặt trái cây xuống, nhéo lỗ tai Nguyên Doanh.

“Ngang ngược số một trong nhà?

Tính đàn ông? Anh ghét bỏ nữ hán tử em?”

“Bà xã, không phải mà! Những lời này anh chưa từng nói qua.”

“Không phải đã nói Ngọc Vy quá ngang ngược sao?”

“Cậu.. .Tôi vừa rồi nói cậu ngốc nghếch, không ngờ cậu lại thay đổi nhanh như vậy! Cậu, cậu thật sự muốn hại chết tôi rồi, tôi phải nói rõ với cậu…”

“Anh bớt đánh trống lảng đi, chúng †a nói cho rõ xem nào, ở nhà em mà anh cũng dám láo xược thế này?”

Cố Ngọc Vy trực tiếp lôi Nguyên Doanh ra ngoài.

Mà Cố Thành Trung cũng nuốt nước bọt một cái, vô tội nhìn Hứa Trúc Linh.

“Trúc Linh, quá khứ của anh em cũng biết mà, em nên tin anh.”

“Nhưng không thể không thừa nhận, em là người sau này, ăn mót ăn nhặt.

Anh dỗ dành con gái thế nào, sợ là không phải đều học ở chỗ Lucia nhỉ?”

“Không có, trước đây anh cũng là một đầu gõ thôi, không hiểu thay đổi.”

“Vậy học được cái gì rồi, nắm tay sao? Ôm ấp sao? Hôn môi sao? Dù gì cũng chưa tới bước cuối cùng, em biết mà. Nào, cũng nói rõ đi, về phòng.”

“Vợ ơi, đừng nhéo tai được không, giữ thể diện cho anh” Cố Thành Trung khóc không ra nước mắt nói.

“Nói hay lắm.” Hứa Trúc Linh cười như không cười đáp lại.

Cố Thành Trung vừa đứng dậy vừa hung hăng trừng Phó Thiết Ảnh ở phía sau.

Thằng nhóc thối, đợi lát nữa sẽ chỉnh đốn cậu sau.

Hai cặp kia đã rời khỏi, trong nháy mắt phòng sách liền yên tĩnh lại.

Châu Vũ cười nhìn Phó Thiết Ảnh, đương nhiên biết anh ta cố ý bóp méo sự thật.

“Không ngờ anh còn có thể nhẫn nại thế?”

“Bà xã đại nhân khen trật rồi.”

“Ài? Anh đừng gọi em là bà xã đại nhân, không danh chính ngôn thuận gì.

Em còn nhỏ, còn đang đi học, cái này nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của em sẽ không dễ nghe rồi.”

Phó Thiết Ảnh nghe thấy lời này, nháy mắt liền khẩn trương, đứng dậy ôm lấy cô ấy.

“Không phải nói em thừa nhận hôn lê kia sao?”

“Lúc đó khác bây giờ khác! Lúc đó em cho rằng bản thân sắp chết rồi, cho nên cứ phó mặc tới đâu thì tới. Nhưng bây giờ không giống thế rồi, em còn có cơ hội, em cũng muốn danh chính ngôn thuận có được không?”

“Thực ra… em cũng không thiết gì những danh tiếng ấy. Nhưng nhà em nhiều đời có học, bố mẹ ở bên ngoài giao thiệp rộng rãi, nếu chuyện em tự ý kết hôn truyền ra ngoài, bọn họ sẽ mất mặt. Em đã nhiều lần không phải với họ rồi, không thể để họ vì tôi mà bị đàm tiếu cả đời được!”

“Vậy sau này bố em ở trường học, làm sao ngẩng đầu làm người được?”

“Lần trước tới nhà em, em cũng thấy thái độ của bố mẹ mình rồi đấy, để họ gả em cho tôi, rất khó.”

“Cho nên anh buông xuôi vậy sao?”