Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1749




Chương 1749

Có thể là do giấc mơ kia làm hại nên giờ lại có hơi xấu hổ.

Cố Thành Trung đẩy cửa vào rồi thấy cô vấn như cũ thì hy vọng dưới đáy mắt tan đi một chút, cuối cùng lại quay về vẻ bình tĩnh.

Anh võ võ bả vai hộ sĩ, hộ sĩ tỉnh lại thấy anh thì hoảng sợ, vội bồn chồn lo sợ giải thích răng do tối qua mình mệt mỏi quá nên mới nhắm mắt một lúc.

“Đi ra, sau này không phải đến nữa.

Ở trong phòng của cô ấy nên tôi không muốn làm khó cô, vì thế cách càng xa tôi càng tốt.”

Cố Thành Trung tức giận vì cô ta dám lười biếng.

Nhưng Hứa Trúc Linh còn ở đây, cho dù là hôn mê thì anh cũng không muốn khiến cô đang bị bệnh mà còn nhìn thấy cơn tức giận như thế của mình.

Hộ sĩ lập tức rời đi, phòng trong chỉ còn lại hai người họ. : “Em xem, tính tình của anh lại tốt thêm vài phần. Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ khiến cô ta mất việc, cút ra khỏi Đà Nẵng.”

“Ở bên em, tính cách của anh thật sự là càng ngày càng tốt, tức giận cũng không còn giống như phong cách thật.”

Anh đi vào vệ sinh lấy nước ấm, lau cơ thể rồi xoa bóp xương khớp cho cô.

“Cố Hy cứ gọi mẹ, nhìn thấy anh là lập tức xụ mặt, nhưng nhìn thấy ảnh của em thì lại quơ chân múa tay. Cũng tốt, thiên về em chút mới tốt. Sau này anh sẽ dạy nó làm một người đàn ông, hai người bọn anh phải bảo vệ một người phụ nữ duy nhất là em.”

“Phó Minh Tước đuổi theo Phó Minh Nam nên bị thương rồi, xong lại bị phản lại, đang rèn luyện ở nhà họ Quý. Hóa ra Ảnh Họa Bì không chết, ông ta đã làm một tấm mặt nạ, là Quân Trường Nhạc đấy. Ông ta sợ sau này nhà họ Quân sẽ gây hại cho nhà họ Quý nên đã sớm chuẩn bị xong người thay thế.”

“Ngày đến tham dự hôn lễ đó là Ảnh Họa Bì. Ông ta đã về nhà họ Quý, nhà họ Quân cũng đã hòa thuận với nhà họ Quý, dù sao đó cũng là chuyện của mười mấy năm trước. Thật ra Phó Thiết Ảnh cũng không xấu như thế, anh ta biết Ảnh Họa Bì không chết thì cố ý thả ông ta đi rồi cũng không tiếp tục cướp mặt nạ da người nữa, ngược lại còn cho ông ta cơ hội để ông ta tránh ở nhà họ Quân.”

“Trước mắt vẫn chưa có manh mối về Châu Vũ, bây giờ Đà Nẵng rất yên bình.”

“Gần đây anh luôn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy một người đàn ông nhắc nhở anh nhất định phải đối với em thật tốt. Nếu dám để em giận anh một chút thì sẽ đánh gấy chân chó của anh.

Sao mà trong giấc mơ cũng có thể gặp được tình địch nhỉ? Thật là khiến người †a khó chịu.”

Cố Thành Trung nói rất nhiều, nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mấy ngày nay đã xảy ra những chuyện gì, hôm nay phải xử lý gì y như học sinh tiểu học ghi sổ thu chỉ.

Chợt anh lại không nói lời nào, gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh, đã thế còn tỏa ra hơi thở kỳ dị.

Hứa Trúc Linh kéo căng hô hấp, cũng không dám thở mạnh mà vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã hôn mê mấy ngày, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy như vậy.

Đúng lúc này, Cố Thành Trung lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô rồi nói: “Cũng đã mười ngày rồi, chừng nào em mới tỉnh lại đây? Hay là định nằm đây cả đời, không cần anh và Cố Hy ư?”

Câu cuối cùng này đầy nặng nề quanh quẩn bên tai, khiến trái tim cô chợt đau điên cuồng.

Không cần anh và Cố Hy ư?

Những lời này là tất cả sự yếu đuối †rong người đàn ông này.

Anh sợ hãi lo lắng, sợ hãi không biết làm sao…