Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1543




Chương 1543


Ăn xong, Hứa Trúc Linh thấy hơi no, cô và Cố Ngọc Vy đi dạo trong sân cho tiêu cơm và uống một chút hồng trà.


Cố Ngọc Vy nói: “Chị có biết khoảng thời gian này anh em trải qua như thế nào không?”


“Trải qua như thế nào? Đến bây giờ chị vẫn chưa biết anh ấy đi những đâu mà lại biến mất những một tháng.”


“Anh em đoán rằng có người đứng đằng sau Tạ Quế Anh chỉ đạo cô ta nên muốn đích thân kiểm tra và để chị ở ngoài. Tạ Quế Anh vì muốn có được anh ấy nên tiêm lượng lớn thuốc độc cho anh ấy. Mặc dù sau này đã dùng thuốc giải độc nhưng trong người anh em vẫn có một lượng lớn độc tố chưa được bài trừ hết ra ngoài. Hơn nữa mức độ càng lúc càng nghiêm trọng, làm anh ấy sắp gục hẳn”


“Nguyên Doanh đã liên hệ với bệnh viện quân y, nơi có đầy đủ các thiết bị hiện đại nhất. Người ngoài không biết đến chỗ đó, là cơ quan tồn tại cơ mật.


Bởi vì nhà họ Bạch nhiều thế hệ đều phục vụ trong quân đội, chức vụ không nhỏ, đều hi sinh thân mình vì nước nên mới nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy.”


“Mọi người không được mang bất cứ thiết bị liên lạc vào trong bệnh viện quân y nên cuộc sống hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Anh em không nhận được bất cứ tin tức nào của chị. Mỗi ngày anh ấy làm hồi phục chức năng đến phát điên. Ngoài chuyện uống thuốc, truyền nước anh còn phải tập theo dụng cụ. Người nhanh nhất cũng phải mất một tuần mới có thể thích ứng được, những người bình thường phải mất đến nửa tháng vậy mà anh ấy chỉ dùng ba ngày để thích ứng.


“Tia hồng ngoại của máy kia quét qua cơ thể sẽ khiến người ta có cảm giác như có hàng trăm con kiến đang không ngừng gặm nhấm cơ thể, đau đớn không chịu nổi. Nhưng anh ấy gần như không kêu một tiếng nào. Những lúc anh ấy không chịu được cũng chỉ kêu lên ba chữ. Chị có biết ba chữ ấy là gì không?”


Những chuyện này Cố Ngọc Vy đều nghe được ở chỗ của Nguyên Doanh, sau đó cô lại kể lại không sai một chữ cho Hứa Trúc Linh nghe.


Cô quay đầu lại nhìn Hứa Trúc Linh, lời nói thâm trầm.


Hứa Trúc Linh nghe thấy cô nói thế, trong lòng không khỏi xóc nảy.


“Anh ấy… anh ấy nói những gì?”


Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.


“Anh ấy nói tên của chị. Mỗi lần khi anh ấy sắp không chịu được nữa đều kêu tên của chị. Thời gian hồi phục của anh ấy ngăn hơi người khác khoảng 10 ngày, anh ấy làm vậy cũng là vì lo lắng cho chị. Con người anh ấy khi làm việc gì cũng đều tập trung hết sức lực vào đó, có thể bỏ ra 120% sức lực.”


“Hiện giờ anh ấy coi việc hồi phục cũng giống như công việc nên có thể dồn vào đó 100% sức lực. Chuyện gì cũng vậy, anh ấy đã không làm thì thôi nhưng nếu đã làm thì đều quyết tâm làm đến cùng, người khác không tìm ra được chút sai sót nào. Anh ấy rất cố gắng, cố gắng gấp nhiều lần người khác, thật sự rất đáng sợ. Thực ra… nếu buông lỏng ra, anh ấy có thể sống thoải hơn nhưng tính cách anh ấy như vậy, không ai có thể khuyên được.”


“Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chỉ.


Sau khi gặp được chị, lấy chị làm vợ, anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị.”


Câu nói cuối cùng xuyên vào tai cô, không ngừng vang lên trong đầu cô.


Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chị…


Anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị…


Làm chuyện gì anh cũng làm đến cực điểm bao gồm cả chuyện yêu cô.


“Trúc Linh, em thật sự hy vọng chị và anh em có thể bình yên đi hết quãng đường còn lại, không có sóng gió gì nữa. Nhìn thấy hai người như vậy em thật sự cảm thấy rất đau lòng.”