Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1396






Trong lòng anh ta đau nhói không thể giải thích được, một cảm giác mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ trải qua, giống như có một bàn tay thật to báu chặt vào tim anh vậy, đau đến mức khó thở.
Mặt anh ta cau lại với vẻ hung hăng, vẫn còn thấy hơi do dự, cần phải xông pha lên gấp.
Anh ta vào nhà, xông trực tiếp không thèm nhìn ai, có người gật đầu chào hỏi anh ta, nhưng anh ta mặc kệ và xông xồng xộc lên lầu hai.
Chính là lúc này đây, Phó Minh Nam từ phòng khách đi ra, “Chịu về rồi hả? Chuyện ngoài kia xử lí như thế nào rồi?”
Anh ta dừng chân lại, siết chặt nắm đấm tay, thở ra một hơi nặng nề, liều mạng với tên cáo già này.
Không thể kìm nén được cơn tức giận, anh ta sợ sẽ kiểm soát không được, sẽ liều mạng với ông ta mất.
“Đã xử lí xong, thưa bố.”
“Con cũng không còn trẻ nữa, rất khó để kiếm được một cô gái vừa mắt, có thể tận mắt chứng kiến con thành hôn, cũng là mong muốn to lớn nhất của cha.Khoảng thời gian này, hãy ít bận rộn công việc lại, ở bên cạnh vợ nhiều hơn, lên kế hoạch cho một đám cưới thật viên mãn.”
“Vâng.”
“Nếu như đã như vậy, vậy sự việc còn đang bận trên tay tạm thời bỏ sang một bên, bố có một ứng cử viên không tệ, có thể giúp con quản lí Hắc bang, và sẽ không làm con thất vọng đâu.”
Phó Thiết Ảnh nghe xong, hơi nheo mắt, đôi mặt lặng nhìn Phó Minh Nam.
Anh ta nhớ được rằng, ngay từ khi bước vào thế giới ngầm anh đã giúp Phó Minh Nam quản lí Hắc đạo.
Khoảng từ nửa năm trước dần dần nắm được quyền lực, buôn bán vũ khí trái phép, sát nhập thị trường chợ đen, bắt đầu rửa tiền, buôn lậu từng mối rồi tiếp mối khác.
Bây giờ thế giới ngầm đã mạnh hơn trước rất nhiều, anh ta bắt đầu nể nang bản thân, và dần dần thu quyền lực.

Đó thật sự là một chủ kiến hay, nói ra cũng không sợ mất mặt.
“Vâng, bố nói rất đúng, con cũng nên chăm sóc bản thân và chuẩn bị cho hôn lễ.

Con được ở cạnh Châu Vũ là nhờ vào sự chu toàn của bố.”
Thật đáng sợ, cho dù giờ anh ta đang tức giận cỡ nào, thì giọng điệu vẫn rất điềm tĩnh và lạnh lùng.
Cố Thành Trung nói rất đúng, Phó Minh Nam không hề hiểu anh ta một chút nào.
Anh ta biến đổi bản thân thành diện mạo của người khác, cứ như vậy bao nhiêu năm qua băng đạo của anh đã thâu tóm được bao nhiêu sức mạnh, nhưng vẫn có nhược điểm.
Phó Minh Nam chưa bao giờ thấy được con người thật của mình.
Cho nên, Cố Thành Trung có thể dễ dàng giả vờ là chính mình, và chỉ cần động não một chút, là có thể xoay chuyển Phó Thành Nam.
Anh không nói nhiều với Phó Thành Nam, mà bước lên phía trước.
Vào phòng ngủ, Châu Vũ nhìn anh với vẻ lo lắng, cô muốn hỏi anh liệu có ổn không, nhưng cô không dám mở miệng, vì sợ rằng cũng không khai thác được gì.
Phó Thiết Ảnh trực tiếp đi đến một vài nơi, kinh doanh một vài vụ, đem tất cả máy cảm biến nhiệt và máy nghe lén đều tắ hết.
Anh ta thành thạo như thế này, sao lại có thể để Phó Minh Nam nghe lén được, để ông ta có thể do thám được anh?
“Được rồi, em có thể nói chuyện.”
“Anh Trung… Anh không sao chứ? Anh đã ổn hơn chút chưa?”
Phó Thiết Ảnh khẽ nhướng mày nghe lời, có vẻ như cô ấy hiểu lầm tưởng anh ta là Cố Thành Trung.
Anh ta muốn mở miệng nói rằng anh ta là Phó Thiết Ảnh, nhưng định nói thì không nói được.
Anh bặm môi mỏng lại, sau đó lắc đầu: “Tôi không sao, cô đừng lo lắng.”
“Đợi một tí nữa cùng nhau ăn cơm, tôi sợ…, nếu không có gì thì anh đi trước đi, nếu có chuyện gì xảy ra, thì làm sao em có thể đối mặt với chị Trúc Linh.
“Yên tâm, tôi sẽ lo liệu tốt, lúc tôi không ở đây, bọn họ không làm khó cô chứ?”
“Không có, bọn họ đối đãi với tôi rất khách sáo, và còn gửi cho tôi thuốc giảm đau.

Bây giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Phó Thiết Ảnh nghe xong câu đó, thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, anh có thấy Phó Thiết Ảnh không, anh ta bây giờ thế nào rồi?”
Châu Vũ suy nghĩ một lát, vẫn là kiềm không được nên hỏi.
“Anh ta, không sao.”
Anh ấy phát ra từng chữ một.
“Tôi cứ nghĩ rằng anh ta liều lĩnh và bốc đồng, không chịu lắng nghe ai cả.”

Châu Vũ thở phào một cái, hiện tại vẫn đang rất lo lắng.
“Ở trong mắt cô, anh ta là người như vậy sao?”
“Cũng không hẳn như vậy, trên thực tế, anh ấy rất ưa sạch sẽ, ngăn nắp và không nói nhiều.

Nhưng một người thường kiêu ngạo như anh ta, anh ta không muốn bị Phó Minh Nam khống chế, cũng không nghe lời anh nói, huống chi là anh ta luôn có á cảm với anh, tôi sợ anh ta sẽ không tôn trọng anh.

Vì để giúp anh ta, phải bỏ ra rất nhiều thứ.Nếu như anh ta có lỗi với anh, thì tôi… tôi thà chết để đền tội.”
“Nếu như vì tôi, mà anh Trung bị làm khó mọi mặt, nếu như phải đối mặt trức tiếp với anh ấy, tôi thà chết cho rồi.”
Châu Vũ tức giận nói.
Phó Anh nghe xong những lời đó, cau mày, trong lòng suy nghĩ.
Xem ra lần sau gặp Cố Thành Trung phải khách sáo, không thể làm to làm nhỏ nữa, mềm mỏng cũng không thành vấn đề, bản thân là một đấng nam nhi, có thể cương và có thể nhu đúng lúc.
“Anh ta… lúc anh ta gặp tôi rất khách sáo, và cũng rất tôn trọng…” Phó Thiết Ảnh bắt đầu ngập ngừng nói vài câu, đôi mắt anh ta mở to, nghĩ đến cảnh mình mắng mỏ Cố Thành Trung, không khỏi khiến anh ta áy náy.
“Thật hay giả vậy? Anh ta không làm phiền đến anh sao? Anh đừng ngại nói về anh ta trước mặt tôi, con người anh ta như thế nào tôi hiểu rất rõ, cái tính xấu đó của anh ta không ai có thể chịu đựng nổi! Anh ta lúc nào cũng phàn nàn về anh, làm sao có thể cho anh thấy được vẻ mặt tốt chứ.”
“Không, hôm nay anh ta thật sự rất lịch sự, anh ta không gây rắc rối hay làm ầm lên, tôi bảo gì thì anh ta làm nấy, muốn anh ta đi hướng đông thì đi hướng đông, không hề làm ngược lại…
Phó Thiết Ảnh nghiêm túc nói mấy lời chẳng đâu vào đâu.

Cuối cùng thật sự không thể bịa thêm gì nữa, chỉ có thể nhìn lên trần nhà, vặn óc suy nghĩ đi vặn óc suy nghĩ đi.
Ngay khi anh ta đang chìm đắm trong suy nghĩ thì tự nhiên chân anh ta đau đớn vô cùng, hoá ra là do Châu Vũ giẫm mạnh lên.
“Phó Thiết Ảnh, anh đúng là to gan mà, dám giả mạo trước mặt tôi? Đến tấn công tôi với tư cách là anh Trung sao? Tôi dám đảm bảo, anh đã gây rắc rối với anh Trung, một chút cũng không ngượng, có đúng không.”
“Tôi không có mà.”
Phó Thiết Ảnh cau mày lại, thẳng thừng đáp.
Đó là sự thật mà!
“Anh nghĩ rằng anh có thể lừa được tôi sao? Tôi nói cho anh biết, anh mà còn đối đãi với người ta không tử tế đi, tôi sẽ… tôi sẽ chết quách đi cho rồi, để sau này tránh bị anh chọc điên lên nữa…”
“Im miệng đi, đừng nói bừa lung tung!”
Phó Thiết Ảnh nhăn mặt dữ dội, sau đó trở nên cương quyết, che miệng cô ấy lại.
Cô bị sức mạnh của anh ta làm cho hoảng sợ, cô sững sốt một hồi, ngơ ngác nhìn anh ta.
Hai mắt đối diện nhìn nhau, không khí trở nên nặng nề khó thở.
Anh ta dần thả lỏng tay, lòng bàn tay vẫn còn giữ trên đôi môi mềm mại của cô.
Hai người yên tĩnh một hồi, dường như có một loại ma lực kì lạ.

Anh ta không thể không đến gần, muốn nếm thử hương vị trên môi cô.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, thật lưu luyến và mê muội.
Một nụ hôn, thật dài và nhẹ nhàng.
Đôi bàn tay to lớn của anh ấy vòng qua người cô, và ôm chặt cô vào lòng.
Nụ hôn thật sâu mới kết thúc, hai má cô đỏ bừng lên, nóng vô cùng, như thể toàn bộ máu đều đổ dồn lên đầu cô.
Cô lau khoé miệng, đều là nước bọt của cả hai người bọn họ, ánh mắt của họ tìm chỗ trốn nhau nhưng không biết chỗ nào, nên đành nhìn xuống hai bàn chân.
“Chuyện là… Anh còn nhớ em nói gì sao? Hay là để em chết đi, sẽ tốt hơn cho anh…”
Lời cô ấy chưa dứt thì đã bị anh ta ngắt lời.
“Anh nghe rồi, vậy em hứa với anh, đừng nói điều xui xẻo này nữa, anh không thích nghe đâu.”
“Vậy…Vậy được thôi, chúng ta trao đổi điều kiện với nhau.”
“Ừ.”
Một âm thanh ngắn ngủi, phát ra từ khoang mũi vừa dày vừa chắc chắn.
Tuy rằng không khoa trương lộng lẫy, nhưng…lòng cô ấy ấm áp hạnh phúc, vui đến không ngớt.

“Anh… hôm nay, có vẻ ngoan ngoãn lạ thường đấy nhỉ?”
Cô liếc nhìn, ngập ngừng hỏi anh.
“Bởi vì anh đang suy nghĩ về một vấn đề.”
“Vấn đề gì cơ.”
“Nợ của em, anh trả bằng cách nào đây.”
“Cái gì cơ?” Cô sững sờ, không hiểu lời nói đó có nghĩa là gì.
“Anh muốn…”
Anh đang định nói một cái gì đó, thì bên ngoài có giọng nói của Phó Minh Nam.”
“Thiết Ảnh, bữa tối chuẩn bị xong rồi, ra đây ăn cơm đi.”.