Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 803






Chương 803

Giản Ngọc cúi đầu cười khổ: “Vẫn bị em nhìn thấu rồi.”

Anh ta lại lấy miếng ngọc trên cổ ra, đó là một miếng ngọc trong suốt long lanh, trông rất đẹp.

“Miếng ngọc này gắn bó với anh từ khi anh được sinh ra, anh cũng không biết tại sao mình luôn có tình cảm đặc biệt với nó. Cho dù sau này gặp nhóm trộm mộ đó, bọn họ bảo anh đi dò mộ anh cũng không từ chối, nhưng khi bọn họ định cướp ngọc của anh thì anh mới nổi giận.”

Tô Lạc Ly im lặng nghe Giản Ngọc nói, cô biết Giản Ngọc là người có tâm sự.

“Về sau gặp được bố nuôi, em cũng biết ông ấy làm về trang sức mà, ông ấy nói miếng ngọc này của anh rất đáng giá, có lẽ là bố mẹ anh để lại cho anh, anh phải giữ gìn cẩn thận, biết đâu có thể tìm được bố mẹ anh.”

“Vậy tại sao anh không nhận?”

“Em cảm thấy anh nên nhận sao?” Nụ cười của Giản Ngọc khiến người ta không đoán được.

“Chẳng lẽ không nên sao? Lúc đó họ cho rằng anh đã chết rồi nên mới đưa anh vào rừng, tổ chức lễ tang theo cách của ma cà rồng, ai mà ngờ anh vẫn còn sống, cái này không trách họ được.”

“Anh hiểu, chỉ là nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ sẽ tìm lại bố mẹ. Anh một thân một mình quen rồi, anh không muốn đột nhiên có người có quan hệ thân thiết gì đó với mình, giống như Ôn Khanh Mộ cũng quen rồi, không muốn chia sẻ bố mẹ của mình cho người khác vậy.”

Từ những lời của Giản Ngọc, đột nhiên Tô Lạc Ly nhận ra tại sao Ôn Khanh Mộ không muốn thừa nhận Giản Ngọc là anh em của mình.

Quả nhiên giữa hai anh em sinh đôi sẽ có suy nghĩ giống nhau.

Chuyện cô nghĩ không ra nhưng Giản Ngọc lại nghĩ ra.

“Anh Ngọc, em có thể hiểu tâm trạng của anh. Nhưng anh biết không, mẹ em luôn rất muốn nhận anh, đây là điều họ trông mong nhiều năm, họ chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi anh làm gì cho họ, cũng sẽ không trói buộc anh.”

“Để anh suy nghĩ.”

Tô Lạc Ly không quấy rầy Giản Ngọc nữa mà dành thời gian và không gian cho anh ta, để anh ta tự đưa ra quyết định.

Màn đêm dần buông, Giản Ngọc vẫn ngồi trên con dốc, bữa tối cũng không ăn.

Dường như cả nhà đều không muốn ăn, Tô Lạc Ly nấu một bàn thức ăn cũng chỉ có một mình Ôn Khanh Mộ là ăn ngon lành.

Sau bữa tối, mọi người đều ở trong phòng khách, cửa để mở.

Mọi người đều nhìn về phía cửa, Giản Ngọc cứ thế đứng ở đó, miếng ngọc ở cổ để lộ ra ngoài một cách rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Ai cũng nhìn thấy miếng ngọc đó!

Trên mặt Giản Ngọc mang theo ý cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, anh ta đứng ở cửa vài giây rồi lập tức đi lên tầng.

“Chẳng phải anh nói anh chưa từng thấy miếng ngọc sao?” Ôn Khanh Mộ gào lên với Giản Ngọc.

Trước đó Tô Lạc Ly không nói với Mục Chỉ Huyên, nếu Giản Ngọc thật sự không muốn nhận lại họ thì cũng đừng ép anh ta.

“Mẹ, anh Ngọc nhận rồi!” Tô Lạc Ly lập tức phấn khởi nói tin này với Mục Chỉ Huyên: “Anh ấy lấy miếng ngọc ra cho mọi người xem thì có nghĩa là anh ấy nhận mọi người rồi!”

“Tốt quá rồi! Thật sự tốt quá!” Mục Chỉ Huyên không khỏi phấn khích.

“Anh Ngọc một thân một mình quen rồi nên cách anh ấy thể hiện tình cảm hơi kín đáo, điểm này hai anh em họ rất giống nhau.”