Thấy Tô Lạc Ly cố gượng cười, lại thêm những vết thương đầy mặt đầy người.
Còn có cái thất lưng bị đứt đôi kiat Ít nhiều Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy trong lòng khó chịu. “Sao lại thế này?”
Tô Lạc Ly mím môi cười: “Mang quần áo cho tôi chưa?”
Ôn Khanh Mộ liền đưa túi quần áo trêи tay cho Tô Lạc ty.
“Anh ra ngoài đi, tôi thay quần áo”
Môi Ôn Khanh Mộ khẽ động, cuối cùng không nói gì, xoay người ra khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
Anh đứng trước cửa sổ phòng khách, chỉ cảm thấy trong lồng ngực ức nghẹn cực kì khó chịu.
Cô đây là bị đánh sao?
Ai đánh?
.Ðm đứa nào dám động vào cô?
Cánh tay Ôn Khanh Mộ vung lên, chậu cây xanh trang trí bày trêи bệ cửa sổ liền rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tan.
Anh nắm chặt tay thành quyền, đúng yên tại chỗ, gân xanh nổi lên!
Hồi lâu sau Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng từ từ mặc xong quần áo, tác dụng của thuốc dần tan hết, người cô cũng dần dần hồi SỨC.
Thấy chậu cây vỡ tan dưới chân Ôn Khanh Mộ, trêи mặt Tô Lạc Ly không chút biểu cảm: “Đi thôi.”
“Là ai đánh?” Đôi mắt màu lam của Ôn Khanh Mộ tỏa ra tia hung ác, ánh mắt ấy dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Mẹ kế của tôi, cả em trai cùng cha khác mẹ nữa” Trêи mặt Tô Lạc Ly vẫn mang nụ cười như cũ.
“Bọn họ ở đâu? Tôi giáo huấn bọn họ giúp cô! Đảm bảo.
đánh cho họ quỳ xuống xin cô!”
Lần này Ôn Khanh Mộ thật sự tức điên lên đượ!
Tô Lạc Ly vẫn mang nụ cười bình thản như cũ, nụ cười này khiến Ôn Khanh Mộ không thể hiểu được.
Tô Lạc Ly lúc này cùng cô thường ngày dường như là hai người khác nhau.
Đây vẫn là Tô Lạc Ly sao?
“Hôm nay tôi bị Tô Nhược Vân hãm hại, sau đó bị mẹ kế và người em kia của tôi đánh một trận, nếu anh đánh trả, há chả phải quá dễ dàng cho họ rồi sao?”
“A Khanh, nếu anh coi tôi là bạn, vậy nhớ kĩ lời tôi nói, sẽ có một ngày, tôi sẽ dùng cách khác để đòi lại”
Ánh mắt Tô Lạc Ly kiên định, khoảnh khác ấy, cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng hiểu Tô Lạc Ly khác ở chỗ nào.
Khí chất.
Cô trước kia luôn mang lại cho người khác cảm giác mềm yếu, mà giờ đây anh lại nhìn thấy một Tô Lạc Ly tràn đầy khí chất.
Anh không còn cảm thấy cô là một người mềm yếu nữa, mà ngược lại, trong ánh mắt cô tràn đầy kiên định, tràn đầy sự quật cường.
Cách khác, đúng vậy, cô có cách khác.
“Cách gì, nói tôi nghe xem, tôi giúp cô.” Ôn Khanh Mộ hỏi.
Tô Lạc Ly lại lắc đầu: “Cách của tôi, tự tôi sẽ thực hiện”
Lúc này dường như Ôn Khanh Mộ đã hiểu rõ.
Cách đánh bại kẻ địch tốt nhất, đó chính là vượt qua chúng, hung ác giẫm kẻ địch dưới gót giày.
Tôi giúp cô.
Trong lòng anh thầm nói.
“Đi thôi” Tô Lạc Ly đi về phía cửa, vì trêи người quá đau đớn, bước chân của cô không hề vững.
Ôn Khanh Mộ liền tiến tới, đỡ lấy cô, Tô Lạc Ly lại đẩy anh ra.
Nếu đến chút đau đớn này cũng không chịu được, sau này sao cô có thể dùng cách của mình để đòi lại chứ?
“Hay là tôi đưa cô vào bệnh viện?”
Đánh thành cái dạng này, không đi bệnh viện một chuyến làm sao mà được chứ?
Tô Lạc Ly lắc đầu: “Không sao, vết thương nhẹ”
Ôn Khanh Mộ đi ở phía sau Tô Lạc Ly, nhân lúc cô không chú ý gửi đi một tin nhắn.
“Lập tức mua thuốc trị thương tốt nhất, đưa tới biệt thự khu Rainbow”
Gửi cho Doãn Cẩn.
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly tới gần khu Rainbow, Tô Lạc Ly xuống xe, xoay người cười với Ôn Khanh Mộ.
“A Khanh, tôi rất ít bạn bè, người đối xử với tôi như anh, e là cũng không có mấy người, cảm ơn”
Câu “cảm ơn” này, cô nói thật lòng.
Ở bên Mộ Dung Dịch năm năm, dường như cô đã bị trói bên người anh ta, thật sự không có bạn bè gì.
Sau khi chia tay Mộ Dung Dịch, cô lại bận rộn kiếm tiền, nào có thời gian kết bạn chứ?
“Không có gì” Ôn Khanh Mộ nghe vậy, đột nhiên trong lòng khó chịu.
Nếu cô biết mình là chồng cô, có khi nào cô sẽ không thật lòng nói câu cảm ơn như bây giờ không?
Tô Lạc Ly không nói thêm gì nữa, mà xoay người đi về phía nhà mình.
Vừa vào cửa, Triệu Ni Ni cầm mấy cái túi ni lông ném thẳng vào lòng Tô Lạc Ly.
“Ông chủ bảo cô quay phim khó tránh khỏi bị thương, đưa ít thuốc qua cho cô!”
Tô Lạc Ly mở túi ni lông ra xem, bên trong toàn là thuốc trị thương ngoài da, người chồng này đưa thuốc hình như hơi đúng lúc quá?
“Cảm ơn”
Nói xong, cầm túi ni lông đi thẳng lên nhà.
Trêи mặt Triệu Ni Ni lộ ra vẻ vui mừng.
Nửa đêm canh ba, Doãn Cẩn tới đưa thuốc, trong lòng Triệu Ni Ni cực kì ghen tứ!
Từ lúc nào ông chủ để ý đến người phụ nữ này như thế chứ?
Vì thế, Triệu Ni Ni nhân lúc Tô Lạc Ly chưa về, mở từng lọ thuốc ra, thêm một ít bột ớt vào trong, may là có một lọ thuốc màu đỏ, căn bản không nhận ra.
Chờ lúc Tô Lạc Ly bôi thuốc, đau đến chết đi sống lại, v: thương còn nặng hơn, chắc chắn sẽ sinh lòng oán hận ông chủ.
Chờ ông chủ đến, chắc chắn cô sẽ không phục vụ tử tế, nhất định sẽ khiến ông chủ tức giận.
Ông chủ thấy mình cưới về thứ vô ơn, nói không chừng hai người sẽ mỗi người một ngả!
Mánh khóe này của Triệu Ni Ni cũng cao tay!
Chỉ trông chờ hiệu quả của chỗ ớt bột này thôi!
Tô Lạc Ly lên tầng, vào trong phòng ngủ của mình, mở túi ni lông ra, đọc hướng dẫn sử dụng của chỗ thuốc kia, bắt đầu tự mình bôi thuốc.
Ngay khi thuốc bôi kia tiếp xúc với vết thương của cô.
Đột nhiên cô cảm thấy không đúng lắm!
Dường như cô bị người ta hãm hại quá nhiều lần, không thể không đề cao cảnh giác.
Triệu Ni Ni này có thể biến trắng thành đen, lần trước ở bệnh viện, rõ ràng là chồng cô cứu cô, nhưng cô ta lại nói mình cứu cô.
Lần này chồng cô mua thuốc cho cô, cô ta sẽ ngoan ngoãn đưa cho cô?
Không, không đơn giản như thế.
Tô Lạc Ly mở lọ thuốc, cẩn thận đối chiếu với thuốc trêи sách hướng dẫn sử dụng.
“Thuốc này vốn là màu đỏ, mùi cỏ thơm, bôi lên vết thương có cảm giác hơi xót, đó là hiện tượng bình thường”
Mùi cỏ thơm?
Tô Lạc Ly cầm thuốc lên mũi ngửi, mùi bột ớt!
Tô Lạc Ly nấu ăn rất giỏi, đương nhiên nhận ra đượ!
cMay là cô ngửi qua.
Vì an toàn, một lọ thuốc có vấn đề, chỗ thuốc còn lại cô cũng không dám dùng, vứt thẳng vào thùng rác.
Vẫn may, trước kia lúc cô đóng vai phụ ở đoàn phim, cũng thường bị thương, tự cô cũng chuẩn bị sẵn thuốc.
Tự sát trùng, bôi thuốc, Tô Lạc Ly cũng một, liên lên thẳng giường đi ngủ.
Ôn Khanh Mộ mãi chưa đi, vẫn ngồi trêи xe hút thuốc, đôi mắt anh dưới ánh trăng phản chiếu càng thêm quyến rũ chết người.
Đã vứt vài đầu thuốc trêи bãi đất bên cạnh xe.
Khi hút hết điếu thuốc cuối cùng, anh lẳng lặng đi tới biệt thự.
Triệu Ni Ni đã ngủ từ sớm, anh đi thẳng lên tầng, nhè nhẹ mở cửa phòng ngủ của Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly ngủ rất sâu.
Trước giờ cô luôn ngủ rất sâu.
Trêи tủ đầu giường có thuốc mà Tô Lạc Ly dùng, Ôn Khanh nhìn qua, kéo chăn Tô Lạc Ly ra.
Vì Tô Nhược Diệu đánh mãi vào lưng cô, nên vết thương trêи lưng cô nghiêm trọng nhất.
Nhưng cô căn bản không với tới phía sau lưng!
Cô chỉ có thể nằm nhoài ra ngủ, quần áo cũng không mặc.
Ôn Khanh Mộ lấy lọ thuốc trêи đầu giường, bắt đầu bôi thuốc cho Tô Lạc Ly.
– ——————