Cô nảy ra ý tưởng, ôm mặt Ôn Khanh Mộ rồi hôn anh.
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ rất thích được hôn, cũng hiếm khi Tô Lạc Ly chủ động.
Sau đó nụ hôn dần sâu hơn, hơi thở của Ôn Khanh Mộ bắt đầu trở nên gấp gáp.
Nhưng lúc Tô Lạc Ly cho rằng chuyện này có thể trôi qua như vậy thì Ôn Khanh Mộ đột nhiên dừng lại.
“Bây giờ anh không thể chạm vào em, như vậy em sẽ càng giận hơn”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly đau khổ.
“Anh giết em đi!”
“Tại sao anh phải giết em?”
“Anh giày vò em thế này còn khó chịu hơn là giết em!”
“Anh đâu có giày vò em?”
“Thế này là đang giày vò em! Em hỏi anh một câu, làm hay không làm?”
Tô Lạc Ly tức giận gào lên.
Ôn Khanh Mộ sững sờ.
“Nếu bây giờ làm thì em không giận nữa?”
“Đúng!”
Tô Lạc Ly hạ quyết tâm, chỉ cần Ôn Khanh Mộ không xoắn xuýt chuyện có phải cô đang giận hay không nữa thì thế nào cũng được.
“Làm!” Ôn Khanh Mộ rất thành thạo lột sạch quần áo của mình rồi hôn Tô Lạc Ly.
Lâu rồi không làm, dục vọng trong cơ thể
Bây giờ Tô Lạc Ly châm lửa thì càng không thể dập tắt được.
Chỉ là trong quá trình!
“Ly Ly, em không giận anh nữa đúng không?”
“Ly Ly, em thật sự không hiểu lầm à?”
Đúng là cụt cả hứng mà!
Ôn Khanh Mộ nói, Tô Lạc Ly không nhìn được che miệng của anh lại.
“Ly Ly, anh nhớ em lắm”
“Nhớ bao nhiêu?”
“Rất rất nhớ, nhớ muốn chết luôn ấy!”
“Em cũng thế.
.
”
Mưa ngớt mây tan.
Tô Lạc Ly say giấc trong lòng Ôn Khanh Mộ.
Khóe môi Ôn Khanh Mộ cong lên, nhẹ nhàng hôn lên miệng Tô Lạc Ly.
Đột nhiên nhớ đến những lời mình đã nói.
Anh từng nói muốn cho Tô Lạc Ly biết thân phận của mình.
Nhưng anh lại chùn chân rồi.
Cuộc sống khôi phục như trước đây, vì mấy ngày vừa qua Tô Lạc Ly bị bắt cóc, Ôn Khanh Mộ vẫn luôn tìm Tô Lạc Ly nên không quan tâm gì đến chuyện của công ty.
Bây giờ Tô Lạc Ly đã về, có thể Ôn Khanh Mộ phải bận rộn một thời gian.
Hôm nay, Tô Lạc Ly ngồi trên sofa suy nghĩ kỹ càng một lúc.
“Lệ Hoa, mấy loại thực phẩm bồi bổ mà lần trước mang về cho tôi còn không?”
Lê Hoa lập tức đi ra.
“Còn cả đây, mẹ không thích ăn nên tôi cất đi, giờ mợ muốn ăn sao?”
“Không phải, cô chọn vài món tốt, chúng ta đến hoa viên Crystal một chuyến.
”
"Ha?".