Giản Ngọc nhảy lên nhảy xuống nhưng không cách nào phá được vòng vây của mấy bác gái.
Tô Lạc Ly đã qua cửa kiểm soát an ninh!
Hoắc Tư Kiệt ngồi dưới đất nhìn bộ dạng thảm hại của Giản Ngọc mà bật cười lớn.
Cậu chưa thấy Giản Ngọc thảm hại như vậy bao giờ.
Giản Ngọc căm hận giậm chân nhìn Hoắc
Tư Kiệt đang ngồi dưới đất.
“Chờ về nhà bị đánh đi!”
Anh ta không qua được cửa kiểm soát an ninh, một lát nữa máy bay sẽ cất cánh, Giản Ngọc cứ thế trơ mắt nhìn Tô Lạc Ly khuất dần dưới mi mắt mình.
Thực ra anh ta đã nghi ngờ Hoắc Tư Kiệt sẽ giúp Tô Lạc Ly rời đi từ lâu, nhưng nghĩ cậu nhóc nhát gan lại sợ Hoắc Vũ Long, không dám để Tô Lạc Ly đi.
Vậy nên hôm nay anh ta cũng cố tình đi theo, nếu không phải lúc quay lại xe nhìn thấy kẹp tóc của Tô Lạc Ly bị rơi trên xe thì anh ta cũng không quay lại đuổi theo!
Giản Ngọc túm cổ áo Hoắc Tư Kiệt, kéo cậu ra khỏi đám đông.
Hoắc Tư Kiệt không cười nổi nữa.
“Anh cả, hay là anh để em đi đi, bây giờ em qua kiểm tra an ninh còn có thể lên máy
bay được, anh đưa em về nhà chẳng phải bố sẽ đánh chết em sao?”
Hoắc Tư Kiệt cười nịnh nọt.
Giản Ngọc búng vào đầu Hoắc Tư Kiệt.
“Khi em quyết định để Lạc Ly đi, em không nghĩ bố sẽ đánh chết em à?”
“Anh cả, anh không thể thấy chết mà không cứu chứ? Em biết anh đối xử với em tốt.
nhất, vậy nên anh tha cho em lần này đi.
”
Hoắc Tư Kiệt chắp tay, khổ sở cầu xin.
“Nếu anh thả em đi thì sao đưa Lạc Ly về được nữa?”
Hoắc Tư Kiệt mở to mắt nhìn Giản Ngọc.
“Chị ấy đã đi rồi, anh còn định đưa chị ấy về sao? Đển thành phố 7, Ôn Khanh Mộ sẽ bảo vệ chị ấy, anh đưa chị ấy về kiểu gì?”
Giản Ngọc vẫn cười xấu xa.
“Lạc Ly là người mềm lòng, nếu biết em bị đánh vì mình, chắc chắn sẽ quay lại.
Theo anh về nhà!”
Giản Ngọc nắm lấy cổ áo Hoắc Tư Kiệt, đi về phía trước.
“Anh cả, anh cả, chúng ta thương lượng đi! Anh đừng làm vậy mà, bố sẽ thật sự đánh chết em đấy!”
Tô Lạc Ly đã lên máy bay đến thành phố Z, nhưng máy bay vẫn chưa cất cánh.
Mãi không thấy Hoắc Tư Kiệt lên, Tô Lạc Ly vô cùng lo lắng nhìn ra cửa sổ.
Không phải không thoát được đấy chứ?
Tuy Giản Ngọc lạnh lùng, tàn khốc nhưng cũng không đến mức giữ mãi Hoắc Tư Kiệt không tha, dù sao người anh ta muốn bắt là CÔ!
“Thưa quý khách, máy bay của chúng tôi chuẩn bị cất cánh.
”.