Cho đến giờ, Hoắc Vũ Long vẫn rất bàng hoàng.
“Không biết ông ta đã dụ dỗ lừa gạt chị gái như thế nào mà bà ấy lại khăng khăng một mực đi theo ông ta như vậy, thậm chí còn giấu họ giấu tên, thay đổi thân phận!”
Hoắc Vũ Long đập bàn, cảm xúc có hơi kích động.
Tô Lạc Ly nghe xong chuyện trước đây cũng rất phẫn nộ.
Sao bố cô có thể đều như vậy?
Con gái người ta lẻ loi một mình đi theo ông, mà ông lại phản bội người ta.
Hoắc Vũ Long xua tay với Tô Lạc Ly.
“Chuyện đã qua rồi không nhắc nữa, bây giờ cậu đã tìm được cháu, cũng coi như không phụ bố mẹ đã mất mấy năm trước của cậu.
Tâm nguyện lớn nhất của họ trước khi chết là tìm được chị gái”
Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lạc Ly với đôi mắt ngấn lệ.
“Lạc Ly, cậu là cậu ruột của cháu, điều cậu hối hận nhất năm đó là không có cách nào bù đắp cho chị gái, cậu chỉ có thể bù đắp cho cháu và em trai cháu, dù cháu đưa ra điều kiện gì, cậu cũng đồng ý.”
“Vậy cậu để cháu đi đi” Tô Lạc Ly không chút do dự.
Hoắc Vũ Long lập tức nhíu mày.
“Chỉ có điều này là không thể! Trừ khi cháu đồng ý với cậu sẽ ly hôn với Ôn Khanh Mộ!”
Tô Lạc Ly quay đầu đi, thái độ không thể rõ ràng hơn.
“Sao cháu lại cứng đầu hệt như mẹ cháu vậy? Lạc Ly, rời xa cậu ta đi, coi như cậu xin cháu, nếu cháu bằng lòng ly hôn thì cậu có thể giúp đỡ”.
Tô Lạc Ly đưa một tay lên chống đầu.
Trên đời này dường như không có điều gì là hoàn hảo, khó khăn lắm cô mới có gia đình thực sự của riêng mình, nhưng người nhà lại bắt cô phải ly hôn, rời xa người đàn ông cô yêu.
“Cậu nhìn ra được Ngọc Nhi rất thích cháu, thằng bé có điểm nào không bằng Ôn Khanh Mộ? Cậu có thể tổ chức hôn lễ đẳng cấp nhất cho hai đứa!”
“Anh Ngọc rất tốt, rất xuất sắc, là một người đàn ông đáng để giao phó cả đời, nhưng cháu không yêu anh ấy.”
Không có tình yêu nên không thể đến với nhau.
Hoắc Vũ Long hơi thất vọng, ông VỖ vào chồng sách mình mang đến.
“Lạc Ly, cậu biết rằng một số chuyện rất khó chấp nhận, nhưng nó lại là sự thật và chúng ta phải học cách chấp nhận chúng.
Có rất nhiều chuyện về ma cà rồng được ghi lại trong những cuốn sách cổ này, cháu có thể đọc”
Tô Lạc Ly mỉm cười bất lực.
“Cậu à, cậu nói cháu bướng bỉnh và cổ chấp giống mẹ, nhưng cháu thấy cháu giống cậu hơn, vì cậu cũng cố chấp và cứng đầu.”
Hoắc Vũ Long giật mình.
Sau đó thở dài không biết làm sao.
“Nếu không ai trong chúng ta thuyết phục được ai, vậy cháu hãy đọc những cuốn sách này.
Cậu ra ngoài trước, cháu tự suy nghĩ kỹ đi.”
Hoắc Vũ Long nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm chồng sách cũ..