Thật ra em biết, anh vẫn yêu chị em, anh chưa bao giờ yêu em cả.
Vì thế anh chỉ tin lời của chị ấy chứ không tin em!”
“Nhanh lên đây cho anh!” Mộc Dung Dịch tức giận hô to: “Tô Nhược Diệu! Còn không mau lại đây giúp đỡ!”
Với sự giúp đỡ của Tô Nhược Diệu, hai người họ hợp lực, cuối cùng cũng kéo được Tô Nhược Vân lên.
Tô Nhược Vân bị trầy da khá nhiều chỗ.
Cô ta ngơ ngác ngồi dưới đất, không nói gì cả.
“Được rồi, chuyện này đã qua rồi, về nhà thôi.
”
Giọng nói của Mộ Dung Dịch vẫn vô cùng lạnh nhạt.
“Anh Dịch, anh có yêu em một chút nào không?”
Tô Nhược Vân giống như bị rút mất linh hồn, đôi mắt cô ta trống rỗng và ảm đạm.
Mộ Dung Dịch không nói gì.
Tô Nhược Vân cười gượng.
“Anh Dịch, thế cho nên anh vẫn không tin em phải không?”
Mộ Dung Dịch liếc cô ta.
“Đã làm hay chưa, trong lòng em rõ ràng nhất!”
“Phải, em rõ ràng nhất!”
Tô Nhược Vân ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt là con dao gọt hoa quả trên bàn.
“Em muốn chứng minh mình là trong sạch!”
Cô ta nói xong, trong lúc mọi người đều không kịp phản ứng, cô ta vọt lên đến chỗ cái bàn rồi cầm con dao lên, cứa vào cổ tay mình!
Máu tươi văng tung tóe!
Mộ Dung Dịch lập tức tiến lên cướp lấy con dao!
Một tay anh ta vội vàng giữ chặt vết thương của Tô Nhược Vân.
“Anh Dịch, nếu anh không tin em thì hãy để em chết đi.
Em phải dùng cái chết để chứng minh bản thân mình trong sạch!”
“Em đúng là kẻ điên!”
“Em là kẻ điên đấy, em yêu anh đến phát điên rồi! Em không thể nào chịu đựng được anh không tin em!”
Vừa khóc, Tô Nhược Vân vừa nói với Mộ Dung Dịch bằng giọng điệu bình tĩnh lạ thường.
Vương Vãn Hương sợ chết khiếp.
“Vân Vân, sao con ngốc thế hả, đứa con ngu ngốc của mẹ!”
“Còn không mau gọi xe cứu thương!” Mộ Dung Dịch gào lên giận dữ!
Xe cứu thương đến trong tiếng còi inh ỏi.
Với giới truyền thông mà nói, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Mọi người đều đang khẩn trương viết tin tức cho ngày hôm sau.
.