Ôn Khanh Mộ lập tức duỗi cánh tay trái ra trước mặt Chu Lễ Thành.
“Lấy máu ngay đi!”
Chu Lễ Thành đẩy kính của mình.
“Sếp Ôn, bây giờ anh cũng cần máu, anh đừng quên anh cũng bị thương”
Cánh tay Ôn Khanh Mộ bị thương hoàn toàn là một tai nạn, nhưng ma cà rồng cũng sẽ bị thương, xương bị thương cũng cần máu để hồi phục.
Vì tác dụng của máu nên quá trình hồi phục của ma cà rồng sẽ nhanh hơn người thường.
Hiện tại cũng là lúc Ôn Khanh Mộ đang cần máu.
“Không lo được nhiều thế, cứu người quan trọng, mau làm đi!”
Anh tuyệt đối không cho phép Tô Kiềm Mặc xảy ra chuyện gì!
Chu Lễ Thành vẫn làm theo, lấy máu như lần trước rồi từ từ bơm vào bình truyền dịch của Tô Kiêm Mặc.
Ông ta cũng chuẩn bị máu cho Ôn Khanh Mộ.
Dịch thể màu xanh cũng dần đi vào cơ thể Tô Kiềm Mặc.
Ôn Khanh Mộ uống máu xong, cảm thấy cơ thể dần tốt hơn đôi chút.
Nhưng cảm giác mệt mỏi trong người vẫn rất nặng nề.
Đôi mắt xanh của anh rõ ràng không sáng như trước đó.
Anh chống đầu ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
“Sao lại như vậy?” Đột nhiên Chu Lễ Thành hỏi.
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì vậy?”.
“Lần trước truyền máu xong thì các chỉ số sinh lý nhanh chóng đạt được giá trị bình thường, nhưng lần này! ”
Ôn Khanh Mộ bắt đầu lo lắng.
“Không có tác dụng sao?”
“Mặc dù chỉ số đang tăng trở lại nhưng còn cách giá trị bình thường một khoảng nhất định.
Có điều vẫn còn một chút máu chưa truyền xong, chúng ta đợi thêm một lát.
”
Chu Lễ Thành cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Ôn Khanh Mộ nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao thì lấy máu vẫn có ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Lúc giọt dịch thể màu xanh cuối cùng truyền vào cơ thể Tô Kiềm Mặc, các chỉ số sinh lý vẫn không trở về giá trị bình thường.
Thấy Chu Lễ Thành hết cách, Ôn Khanh Mộ cắn răng.
“Lấy tiếp đi!”
“Nhưng bản thân anh cũng cần máu để hồi phục, nếu tiếp tục lấy máu, tôi lo! ”
Chu Lễ Thành cũng hoàn toàn nghĩ cho Ôn Khanh Mộ.
“Nói nhảm nhiều thế, tôi bảo ông lấy thì ông cứ lấy đi!”.