*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì lo bạn bè của em mình đến mà thức ăn không đủ, Tô Lạc Ly lại đến trung tâm thương mại mua một ít đồ ăn vặt về.
Sau đó cô dặn dò Tô Kiêm Mặc về đồ đạc trong nhà một lần.
“Được rồi mà chị, em nhận ra chị kết hôn lại ngày càng đông dài hơn đấy.
Anh rể, anh có quản chị em không đấy, ngày nào cũng lải nhải hoài thôi!” Tô Kiêm Mặc phàn nàn.
“Chị chẳng thèm lo cho em nữa!” Tô Lạc Ly liếc xéo Tô Kiêm Mặc một cái rồi đi thẳng lên tầng.
Cô mở tủ ra, nhìn quần áo của mình, hội chứng rối loạn sự lựa chọn lại phát tác.
Thế là cô đành phải gọi Ôn Khanh Mộ đến.
“Sang bên kia tôi phải ăn mặc thế nào?” “Mặc bình thường là được rồi, không cần lộng lẫy quá Cuối cùng vẫn là Ôn Khanh Mộ chọn quần áo giúp cô.
Người nhà họ Mục đều về từ sớm, bắt đầu chuẩn bị cho bữa cơm tất niên.
Hàng năm họ đều tự nấu cơm cúng tất niên, chưa bao giờ đi ăn ngoài tiệm, đây là quy định mà ông cụ Mục đặt ra.
Mục Nhiễm Tranh đang ngồi trên ghế sofa chơi game trên điện thoại, mấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi Mục Nhất Dương, Mục Nhất Hân, Mục Nhất Hạo cũng ngồi ở ghế sofa.