*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Khanh Mộ không nói không rằng.
Lục Uy Nhiên cho rằng Ôn Khanh Mộ không nói không rằng, là muốn cô ta chủ động thêm chút nữa, dù sao có rất nhiều đàn ông thích phụ nữ chủ động.
Lục Uy Nhiên lấy hết can đảm đi tới trước mặt Ôn Khanh Mộ, chuẩn bị cởi giày ra giúp anh.
"Cút!" Ôn Khanh Mộ nói lạnh lùng.
Lục Uy Nhiên sững sờ, cô ta không biết bản thân chọc giận Ôn Khanh Mộ ở đâu.
Loading...
"Chủ tịch Ôn, ngài.
" "Cút!" Ôn Khanh Mộ gầm lên.
"Tôi bảo cô cút ra ngoài, nghe rõ chưa? Mau cút đi, đừng để tôi nhắc lại lần nữa!" Ôn Khanh Mộ thay đổi nhanh như này, Lục Uy Nhiên cũng không ngờ được.
Đều nói gần vua như gân hổ, câu này quả nhiên không sai.
Lục Ủy Nhiên không dám nán lại, lập tức đi ra khỏi phòng.
Xem ra Ôn Khanh Mộ không hê thật lòng muốn cô ta phục vụ anh, rất có khả năng là anh đang giận Tô Lạc Ly! Lục Uy Nhiên siết chặt tay thành nắm, xem ra chắn giữa bọn họ vẫn là Tô Lạc Ly! Cô ta cẩn thận suy nghĩ một lát, vẫn quyết định quay vê bên cạnh Tô Lạc Ly, dù sao cô ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Thế nhưng cô ta không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như này.
Lục Uy Nhiên lập tức chạy về phòng của cô ta và Tô Lạc Ly.
Lúc này, Tô Lạc Ly còn chưa ngủ, cô ngủ được sao? Trước khi quay về, Lục Uy Nhiên dùng sức xé rách quân áo của mình, đồng thời cấu vài vết thương, xõa tóc ra, đầu rù tóc rối.
"Lạc Ly, Lạc Ly, cô ngủ chưa?" Lục Uy Nhiên bỗng tới gõ cửa, Tô Lạc Ly cũng không ngờ tới, cô lập tức đứng dậy mở cửa phòng ngủ.
"Sao thế?" Tô Lạc Ly mở cửa, thấy dáng Lục Uy Nhiên liền giật mình, vậy mà cô ta lại biến thành dáng vẻ như này.
Quân áo trên người rõ ràng bị dùng sức kéo rách, trên người có rất nhiêu vết thương.
Dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Uy Nhiên nhào tới, quỳ xuống trước mặt Tô Lạc Ly.
"Lạc Ly, cô tha thứ cho tôi đi, tha thứ cho tôi đi, tôi câu xin cô, có được không?" "Cô đang làm gì thế? Uy Nhiên, mau đứng lên, đứng lên rôi nói!" Tô Lạc Ly đỡ Lục Uy Nhiên, nhưng cô ta lại quỳ dưới đất không chịu đứng lên.
Cô ta vừa nói vừa khóc.
"Lạc Ly, nếu cô không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không đứng lên.
" "Sao lại thành ra như này?”
Thật ra trong lòng Tô Lạc Ly cũng hiểu rõ, lúc trước không phải cô cũng bị Ôn Khanh Mộ dày vò đến chết đi sống lại sao? "Lạc Ly, cô biết đấy, tôi được Chủ tịch Ôn thuê đến, ngài ấy gọi tôi tới, tôi không thể