Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 179: Ai Là Nữ Chính




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi anh dùng vẻ mặt lo lắng xông ra ngoài.

Tô Lạc Ly bưng thuốc đi lên.

"Anh hấp tấp vội vàng đi đâu thế?" "À...

Không có chuyện gì" Trong lòng Ôn Khanh Mộ liền yên tâm.

Tiếp đó, Ôn Khanh Mộ liên ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc phát ra từ trong tay Tô Lạc Ly, thậm chí còn có chút khiến người khác buồn nôn.

Loading...

"Trong tay cô là cái gì thế?" "Thuốc đông y* Tô Lạc Ly vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ cũng đi theo cô.

"Thuốc gì? Không phải thuốc đông y là để ngâm chân sao?" "Đây là thuốc do vệ sĩ mà anh tìm cho tôi, Lục Uy Nhiên, cô ấy đưa tôi đi xin của một bác sĩ đông y, bác sĩ kia chuyên điều dưỡng cơ thể phụ nữ, ông ấy nói tôi không có vấn đề gì lớn, nhưng quả thật cũng nên điều dưỡng một chút" Tô Lạc Ly thổi bát thuốc kia, mùi thuốc khiến người khác buồn nôn ập vào mũi.

Cô nôn khan một trận, suýt chút nữa thì nôn ra.

"Cái này còn khó ngửi hơn cả thuốc ngâm chân!" Tô Lạc Ly vuốt ngực mình, sợ là bản thân không nhịn được mà nôn cả cơm tối ra.

Ôn Khanh Mộ nhíu mày.

"Tôi điêu dưỡng thân thể thật tốt, về sau sinh một bé con khỏe mạnh, hi hi" Tô Lạc Ly cười ngốc nghếch.

Ôn Khanh Mộ nghe lời này, lòng thịch một tiếng.

Tô Lạc Ly vẫn còn nhớ chuyện này.

Chuyện anh lo lắng đã xảy ra.

Vì để lừa Tô Lạc Ly đi kiểm tra, còn lừa Tô Lạc Ly tránh thai, Ôn Khanh Mộ không thể không nói đến chuyện sinh con, nhưng anh nói xong, lo lắng nhất chính là Tô Lạc Ly sẽ cho rằng anh cũng muốn sinh con, càng thêm coi chuyện sinh con trở thành chuyện quan trọng hàng đầu! "Chuyện sinh con không cần vội."

"Cái gì mà không vội chứ? Sốt ruột nha, giờ không sinh, chờ tôi điều dưỡng tốt cơ thể rôi sinh, không phải anh cũng muốn sinh con sao?" "Tôi..."

Ôn Khanh Mộ nhất thời nghẹn lời, nếu anh nói không muốn, những lời nói trước kia toàn bộ đều không tính nữa.

Ôn Khanh Mộ nhìn bát thuốc đen sì kia, lại thêm mùi khó ngửi kia.

"Đừng uống nữa, khó ngửi như thế mau vứt đi!" Nói rồi, Ôn Khanh Mộ định bê bát thuốc đi, Tô Lạc Ly lập tức bê trở lại.

"Thuốc đẳng giã tật, anh có biết hay không? Càng khó ngửi, càng đảng, càng nói rõ thuốc này rất tốt! Hơn nữa, là tôi uống, cũng không phải là anh uống”

Tô Lạc Ly thấy thuốc đã nguội đi nhiều, ngửi một hơi, lại cảm thấy buồn nôn.

Cô bịt mũi, bê bát thuốc lên, uống ừng ực đến hết.

Vừa uống xong, lại một trận buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà tắm.

Ôn Khanh Mộ khẽ thở dài, xuống tầng, lúc 
chapter content



chapter content



chapter content



chapter content



chapter content



chapter content



chapter content