Khó đến ruột gan rối bởi
Thấy dì Phương nói vậy, Ôn Khanh Mộ cũng coi như dừng chân lại.
“Vì sao tâm trạng cô ấy không tốt?”
“Cái này thì không rõ lắm, hình như là sau khi từ công ty của ông chủ quay về, phu nhân liền hơi không vui”
“Cô ấy đến công ty tôi?”
“Đúng vậy, ông chủ không biết sao? Phu nhân ngủ đến khoảng một giờ mới dậy, ăn trưa xong liền nói đến công ty của ông chủ”
Ôn Khanh Mộ không nói gì nữa, sải bước đi lên tầng.
Cô đến công ty của mình rồi?
Nhưng sao anh không biết chứ? Là bị người khác ngăn lại? Hay là vì lý do khác?
Ôn Khanh Mộ không nghĩ kỹ, mà đi thằng vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Tô Lạc Ly nằm nghiêng trên giường, mở mắt, nhưng ánh mắt lại vô hồn.
“Hôm nay cô đến công ty tìm tôi?”
Tô Lạc Ly không để ý đến anh, vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi.
Ôn Khanh Mộ di tới, ngồi xuống bên giường.
“Nghe nói tâm trạng cô không tốt, không ăn cơm?”
Rõ ràng anh mới là người tâm trạng không tốt, nhưng vẫn còn phải an ủi cô, đương nhiên giọng điệu cũng không tốt được.
Tô Lạc Ly vẫn không nói gì như trước.
Ôn Khanh Mộ nào có kiên nhẫn như thế, anh kéo lấy cổ tay Tô Lạc Ly, cúi người xuống.
“Gô ngứa thịt có đúng không?”
Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt nhìn anh, trong mắt rõ ràng có một sức mạnh kỳ lạ, khiến Ôn Khanh Mộ hoảng hốt.
Người phụ nữ này rõ ràng đang tức giận, mà đối tượng tức giận rõ ràng chính là anh!
“Ôn Khanh Mộ! Anh thử động vào tôi xeml” Tô Lạc Ly nghiến răng.
Vì sao lần nào cũng đối xử với cô như vậy?
Động một tý là làm tình thô bạo với cô, rốt cuộc cô tính là cái gì?
Hành vi thô lỗ này của Ôn Khanh Mộ, trực tiếp đốt cháy lửa giận trong lòng Tô Lạc Ly.
Thế nhưng, sau đó Ôn Khanh Mộ liền cười, dáng vẻ tức giận của cô nhóc này sao cũng khiến người khác thích thế chứ?
Ôn Khanh Mộ buông Tô Lạc Ly ra, kê ghế ngồi, còn vắt chân chéo chữ ngũ.
“Có chuyện gì thì nói đi”
Anh muốn xem xem, rốt cuộc cô nhóc này tức giận cái gì.
Tô Lạc Ly “phát” một cái ngồi dậy, dùng đôi mắt trong veo trừng Ôn Khanh Mộ.
“Ôn Khanh Mộ, anh đừng có quá đáng! Dựa vào cái gì mà anh muốn ngủ với tôi là ngủ luôn?”
Tô Lạc Ly trước kia thật sự sợ anh, nhưng bây giờ thì sao?
Ngọn lửa giận này lại khiến cô to gan hơn.
“Dựa vào tôi là chồng cô, đương nhiên muốn ngủ là ngủ thôi” Ôn Khanh Mộ cười lạnh một tiếng.
Cảm thấy vấn đề này cực kì bưồn cười.
“Vậy anh coi tôi là cái gì chứ?”
“Nói thừa, cô là vợ trên pháp luật của tôi, cô nói xem tôi coi cô là gì?”
“Anh..”
Vợ trên pháp luật, đúng vậy, anh cũng nói là vợ trên pháp.
luật, cũng có nghĩa là người vợ muốn ngủ thì ngủ theo.
pháp luật.
Trong lòng Tô Lạc Ly càng không thoải mái.
“Tôi nói cho anh biết, Ôn Khanh Một! Tôi không cần biết pháp luật không pháp luật cái n sau anh còn dám lên giường mà chưa có sự đồng ý của tôi, tôi sẽ..”
Tô Lạc Ly cực kì căm uất, nhưng cô lại không nghĩ ra có thể lấy cái gì để uy hiếp Ôn Khanh Mộ.
“Cô sẽ thế nào?” Ôn Khanh Mộ lại cực kì hứng thú.
“Tôi sẽ… Tôi sẽ… Tôi sẽ chết cho anh xeml”
Ôn Khanh Mộ bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Hả? Vậy sao? Vậy Kiêm Mặc thì làm thế nào? Hử?”
Đúng vậy, cô chết rồi, Tô Kiêm Mặc phải làm sao?
Vì thế, giờ cô bị tên đàn ông này ăn sạch.
Ly hôn không được, đòi chết cũng không xong, cô cần chú ý đến Tô Kiêm Mặc.
Quả thật Tô Lạc Ly bị Ôn Khanh Mộ làm cho tức chết, cô thà cãi nhau một trận với anh, nhưng cô đã tức đến thế này rồi, tên đàn ông kia còn cười đến bình thản, từng câu từng chữ đều khiến cô tức đến nội thương.
Tô Lạc Ly nghĩ đến đây, “Òa” một tiếng khóc lên.
Nhiều năm như vậy, tức giận bao nhiêu người, cô cũng vượt qua được, nhưng trước mặt người đàn ông này, cô lại tức không chịu nổi, không nhịn được.
“Ôn Khanh Mộ, anh khốn nạn! Tôi nói cho anh biết, tôi chịu anh đủ rồi! Cái đồ cuồng bạo lực, lưu manh thối tha nhà anhl”
Tô Lạc Ly khóc thật sự làm loạn tiết tấu của Ôn Khanh Mộ, anh không cười nổi nữa.
Ôn Khanh Mộ liền đứng dậy đi đến đầu giường.
“Đang yên đang lành khóc gì chứ?”
“Anh cút ral” Tô Lạc Ly dứt khoát càng khóc to hơn.
“Suýt chút nữa bị sói tha đi, cũng không thấy cô khóc, tôi nói hai câu liền khóc sao? Cái tinh thần kiên cường lúc trước đâu rồi?”
Tô Lạc Ly vừa khóc vừa nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Là tự anh nói, trước mặt anh, tôi không cần kiên cường!”
Ôn Khanh Mộ sững sờ, đúng vậy, anh từng nói như vậy.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa” Khóc đến mức trái †im anh cũng rất khó chịu.
“Anh cút ral” Tô Lạc Ly dùng sức đẩy một cái, Ôn Khanh Mộ không hề phòng bị, đương nhiên là bị đẩy ra.
“Ngo: lừa dối tôi, anh còn biết làm cái gì? Tôi là vợ trên pháp luật của anh, nhưng anh có biết pháp luật quy.
định một vợ một chồng không? Anh lăng nhăng ở bên ngoài, sao anh không đi ngủ với cô ta đi? Sao không đi thô bạo với cô ta đi? Sao không gầm lên với cô ta đi?
Sao không bắt nạt cô ta đi?”
Dựa vào cái gì mà người vợ danh chính ngôn thuận như cô phải chịu nhục nhã chứ?
Tô Lạc Ly nói liền một lèo vài cái “cô ta”.
Ôn Khanh Mộ nghe mà không phục.
“Rõ ràng là cô ở bên ngoài..”
Lời của anh còn chưa nói xong, bống nhếch môi cười: “Cô ta là ai?”
“Trong lòng anh tự hiểu rõ!”
Vậy mà còn giả vờ ngớ ngẩn với cô, coi cô là đồ ngốc.
sao?
“Tôi không rõ.”
Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, dù sao cũng đã nói đến nước này rồi, bóc trần ra cũng có sao đâu?
“Tiêu Mạch Nhiên!”
Ôn Khanh Mộ cười càng thêm tà mị, thật ra, anh cũng đoán được đại khái, phụ nữ đến công ty tìm anh hôm qua, cũng chỉ có một mình Tiêu Mạch Nhiên, chắc chắn là Tô Lạc Ly thấy Tiêu Mạch Nhiên, vì thế, mới không đi vào.
“Sao thế, ghen rồi?”
Dường như thoáng cái bị nói trúng tim đen, Tô Lạc Ly liền quay đầu sang một bên.
“Không có!”
“Không có? Cô khóc sướt mướt chỉ trích tôi lăng nhăng ở bên ngoài, giờ đến tên người ta cũng đã nói ra, còn không thừa nhận là mình ghen sao?”
Ôn Khanh Mộ sán lại gần Tô Lạc Ly.
Khuôn mặt đầy nước mắt lại hơi hồng lên.
Cực kì đáng yêu.
Anh thích dáng vẻ này của cô.
“Tôi chỉ nhắc nhở anh đừng bắt nạt người khác quá đáng! Nếu anh có người ở bên ngoài, thì đừng có thô bạo như thế với tôi!”
bên ngoài, hơn nữa không chỉ có một người, tôi cứ thô bạo với cô, thì sao?”
Câu này của Ôn Khanh Mộ quả thật có ý muốn Tô Lạc Ly tức chết ai bảo cô không thừa nhận mình ghen chứ.
“Anh..”
Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ.
Anh có người ở bên ngoài, không chỉ có một người, đối xử với người ngoài kia thương hoa tiếc ngọc, đối xử với cô lại thô bạo nhẫn tâm.
“Cút!” Tô Lạc Ly gầm lên một tiếng, nước mắt lại kém cỏi, rơi xuống.
Cô cầm gối bên cạnh, đập lên mặt Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ cầm lấy gối, giằng lấy, vứt sang một bên, lại sán lại gần Tô Lạc Ly.
Ngón tay vuốt má cô, Tô Lạc Ly liền tránh đi.
“Được rồi, được rồi, không khóc nữa, cô có phải ngốc không? Trêu cô đó! Đừng khóc nữa!”