Mấy ngày nay quả thật Ôn Khanh Mộ rất bận, lại cảm thấy tâm trạng Tô Lạc Ly không tốt, chờ anh hết việc sẽ ở bên cạnh cô, kết quả tìm đâu cũng không thấy bóng dáng của Tô Lạc Ly.
Hai người làm mới đến, người lớn tuổi hơn là dì Phương, người nhỏ tuổi hơn là Lê Hoa..ˆ Triệu Ni Ni và Lê Hoa đều không biết Tô Lạc Ly đi đâu, dì Phương lại đi chợ.
‘Vừa khéo, khi Tô Lạc Ly ra ngoài lại chỉ thấy dì Phương, liền nói với dì Phương, cô về nhà họ Tô một chuyến, những người khác đều không biết gì.
“Một người lớn sống sờ sờ biến mất trước mắt các người, các người làm việc kiểu gì thế?”
Tiếng của Ôn Khanh Mộ vang vọng khắp căn biệt thự.
Triệu Ni Ni và Lê Hoa cứ cúi đầu, không dám thở mạnh.
Ôn Khanh Mộ đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Tô Lạc Ly, lúc đầu không nghe, về sau trực tiếp tắt nguồn.
Anh có thể không sốt ruột sao?
‘Tô Kiêm Mặc sáng dậy muộn, cũng không thấy Tô Lạc Ly, lúc này cũng bắt đầu sốt ruột.
“Ông chủ, thật sự chúng tôi không thấy phu nhân, lúc ăn sáng vẫn còn ở đây mà” Lê Hoa rưng rưng nước mắt.
Triệu Ni Ni không hề hé răng, cô ta hy vọng Tô Lạc Ly chết ở bên ngoài càng tốt.
“Nếu phu nhân có chuyện gì, các người cút hết đi cho tôi!”
Ôn Khanh Mộ nói xong liền gọi cho Doãn Cẩn, bảo anh tập hợp người, chuẩn bị đi tìm.
Đang nói, dì Phương đi chợ về, thấy Lê Hoa khóc như mưa, còn chưa biết xảy ra chuyện gì.
“Ông chủ, có chuyện gì thế? Lê Hoa làm sai gì sao?”
Nói cho cùng cũng là người có tuổi, dì Phương trấn tĩnh hơn.
“Không thấy phu nhân đâu nữa” Lê Hoa vừa khit mũi vừa nói.
“Không phải phu nhân về nhà rồi sao?”
Ôn Khanh Mộ liền nhìn dì Phương: “Dì nói cái gì? Về nhà?
Nhà nào?”
“Về nhà họ Tô, lúc rời đi, phu nhân nói với tôi, cô ấy có chuyện về nhà một chuyến” Dì Phương trả lời.
Trong đầu Ôn Khanh Mộ liền hiện lên dáng vẻ Tô Lạc Ly bị đánh đến thương tích đầy mình ở khách sạn ngày hôm đó.
Tô Kiêm Mặc càng thêm sốt ruột.
“Anh rể, anh mau đến nhà em một chuyến đi, người mẹ kế kia của em rất ghê gớm, gần như lần nào chị em về nhà cũng bị đánh, vết thương ở chân chị ấy còn chưa khỏi nữa!”
Ôn Khanh Mộ liền sải bước ra ngoài, Tô Kiêm Mặc đi theo phía sau.
“Em không được đi”
“Anh để em đi đi, em đã lớn rồi, không thể để chị em bị bắt nạt nữa!”
Ôn Khanh Mộ vỗ nhẹ lên đầu Tô Kiêm Mặc.
“Có anh ở đây, ai dám bắt nạt cô ấy chứ, ngoan ngoãn chờ ở nhà, nếu em có chuyện gì, không phải chị em sẽ chết mất sao?”
Tô Kiêm Mặc căn chặt răng, cúi đầu xuống.
“Vâng, vậy có tin của chị em, thì gọi ngay cho em”
“Ừ” Ôn Khanh Mộ đáp một tiếng rồi ra ngoài.
Doãn Cẩn đã đưa người tới, đang chờ chỉ thị của Ôn Khanh Mộ, vì thế, cả đám người lập tức xông đến nhà họ Tô.
Ngón tay Ôn Khanh Mộ nắm chặt đến mức trắng bệch, sắc mặt tái xanh.
Dáng vẻ Tô Lạc Ly bị đánh lần trước vẫn rõ mồn một trước mắt, lần này, chân của Tô Lạc Ly lại bị thương chưa lành, đến chạy cũng không chạy được, còn tự mình tìm đến cửa!
Thật không biết cô ấy sẽ bị đánh thành cái dạng gì nữa!
“Lái nhanh lên cho tôi!” Ôn Khanh Mộ gầm lên tức giận với lái xe.
Lái xe đạp mạnh chân ga.
Rất nhanh, xe liền đi tới khu nhà của nhà họ Tô.
Đây là khu biệt thự khá cũ, mười mấy, hai mươi năm về trước, cũng coi như là khu trung tâm, thế nhưng, cùng với sự phát triển của thành phố, sự phồn hoa nơi đây đã không theo kịp vùng mới mở rộng, trở thành khu tiếp giáp trung tâm thành phố.
Ôn Khanh Mộ không kịp thay quần áo, trên người vẫn là bộ đồ ở nhà.
Một đám người hùng hổ xông vào nhà họ Tô.
Vương Vãn Hương và Tô Khôn đang cãi nhau, bỗng một đám người phá cửa đi vào, dọa hai người mình sợ hãi.
Thấy đám người hung thần ác sát này, Vương Vãn Hương sợ chết khiếp.
Tô Khôn cố lấy dũng khí hỏi: “Các người là ai? Sao có thể tự tiện xông vào nhà dân thế này?”
Ôn Khanh Mộ nhìn xung quanh, không thấy Tô Lạc Ly.
Ánh mắt dán chặt lên người Tô Khôn.
“Tô Lạc Ly đâu?”
“Tô Lạc Ly?”
Tô Khôn và Vương Vấn Hương quay mặt nhìn nhau, không biết có chuyện gì.
“Cái con bé chết tiệt kia đi lâu rồi!”
Mắt Ôn Khanh Mộ sáng quắc: “Bà gọi ai là con bé chết tiệt?”
“Tôi tôi tôi ôi nói là Tô Lạc Ly đã đi rồi..”
Vương Vãn Hương sợ đến mức không dám thở mạnh, nhìn người đàn ông vênh váo hung hăng trước mặt, viên đá sapphire bên tai trái tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Tìm”
Ôn Khanh Mộ ra lệnh, cả đám người lập tức tỏa ra khắp cả biệt thự tìm kiếm.
Còn hai người đi tới giữ lấy Tô Khôn và Vương Vấn Hương.
Tô Khôn và Vương Vấn Hương nào đã thấy trận thế như này bao giờ, sợ đến ngây người.
Doãn Cẩn dẫn người quay lại.
“Không có”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày, lẽ nào Tô Lạc Ly đi thật rồi?
Anh xoay người đi ra ngoài.
Doãn Cẩn cũng dẫn người rời đi.
“Chủ tịch, chúng ta cứ đi như này sao?”
“Đập cho tôi!”
“Vâng!”
Doãn Cẩn lại dẫn người quay lại, trong biệt thự liền truyền đến tiếng đổ vỡ ầm ầm.
“Các người làm gì thế? Cái này không thể đập!”
“Ôi trời ơi, không còn thiên lý nữa! Đừng đập nữa, mau dừng lại!”
‘Vương Vấn Hương không ngừng gào thét thảm thương.
Ôn Khanh Mộ đi thẳng lên xe.
Bên này, Tô Lạc Ly đã về nhà, cô đã chịu thiệt một lần, lại thêm lần này còn bị thương ở chân, thấy không tranh luận được, liền rời đi.
Vừa vào cửa, Tô Kiêm Mặc liền chạy tới.
“Chị, chị không sao chứ?”
“Chị có thể có chuyện gì chứ?” Tô Lạc Ly cảm thấy rất khó hiểu.
“Anh rể đâu?”
Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn lên thư phòng.
“Chắc là đang làm việc trong thư phòng”
“Trời ơi! Anh rể không đón được chị sao? Lần này gay go rồi! Hôm nay anh rể ra ngoài mà không thấy chị đâu, lo chết mất, sau đó dì Phương về bảo là chị về nhà, anh rể lo là chị bị đánh nên dẫn người đi rồi!”
“Hả?”
Tô Lạc Ly không ngờ chỉ hai tiếng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Chị mau gọi cho anh rể, gọi anh ấy về, không thì anh ấy lo chết mất!”
“ừ”
Tô Lạc Ly liền lấy điện thoại ra khỏi túi, kết quả phát hiện điện thoại của mình hết pin, đã tự động tắt nguồn.
Tô Kiêm Mặc liền đưa máy của mình cho Tô Lạc Ly, gọi cho Ôn Khanh Mộ.
Rất nhanh điện thoại liền được kết nối.
“Cái đó… là tôi, tôi về nhà rồi… anh anh anh, về nhà thôi, đừng, đừng gây chuyện.”
Điện thoại ngắt máy.
Tô Lạc Ly đưa máy cho Tô Kiêm Mặc.
“Anh rể nói gì thế?”
Tô Lạc Ly lắc đầu: “Không nói gì, hừ một tiếng rồi tắt máy luôn”
“Chắc chắn là anh rể giận rồi, chị ra ngoài cũng không nói với anh ấy một tiếng”
“Cần thiết sao?” Tô Lạc Ly vò đầu, không phải chỉ ra ngoài một chuyến thôi sao?
“Sao lại không cần? Anh rể lo lắng cho chị thế nào chứ?
Chân chị bị thương, anh ấy có thể không để ý sao? Chờ anh ấy về, chị dỗ dành anh ấy tử tế, hôm nay anh ấy cáu lắm đấy!”
Tô Lạc Ly ngạc nhiên nhìn Tô Kiêm Mặc.
Thanh niên này là em trai của ai chứ?
Sao cô cảm thấy em trai mình sắp trở thành em chồng rồi? Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy Tô Lạc Ly cũng hơi run rẫy, tính tình tên kia không tốt, lại bị leo cây, quay về không phải sẽ lột da cô chứ?