Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1190






Chương 1190

“Đại ca, anh về rồi, ngồi đi.”

Người giúp việc bưng hai ly nước đến cho họ, Lý Như Kiều cầm ly lên đưa lại cho người giúp việc.

“Phiền cô thêm giúp tôi hai lát chanh.”

“Vâng thưa cô Lý.” Người giúp việc lại cầm ly, thêm hai lát chanh rồi mang lên lại.

Dạo này miệng cứ cảm thấy hơi đắng, luôn muốn ăn thêm đồ chua.

Giản Ngọc nhớ trước đây Lý Như Kiều không ăn chua, cô thích đồ ngọt.

Tô Lạc Ly dặn dò người giúp việc đừng làm phiền họ nên người giúp việc cũng tránh ra xa.

Hai người im lặng ngồi trên sofa.

Lý Như Kiều lấy giấy siêu âm B vừa khám xong từ trong túi ra: “Anh xem, đây là bé cưng trong bụng em, con bé vẫn còn rất nhỏ, chị Lạc Ly bảo bây giờ con bé vẫn chưa phát triển hoàn toàn.”

Giản Ngọc cầm lấy giấy siêu âm B rồi nhìn, đây là con của họ.

Cho dù thế nào đi nữa thì đứa trẻ cũng đã đến thế giới này rồi, có lẽ đây là ý trời.

Là ông trời buộc anh phải ở bên Lý Như Kiều, vậy anh cứ nghe theo ý trời là được rồi.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, em yên tâm dưỡng thai, tôi sẽ không đi nữa.” Cuối cùng Giản Ngọc lên tiếng.

Lý Như Kiều hơi ngẩn ngơ, cứ cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhưng lại có cảm giác như lơ lửng trong không trung, không bay lên trời cũng chẳng rơi xuống đất.

Giản Ngọc đi tới xoa đầu Lý Như Kiều: “Ra ngoài cả nửa ngày rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Lý Như Kiều ngây ngốc gật đầu, Giản Ngọc nắm tay cô đi lên lầu.

“Em nghỉ ngơi đi.” Giản Ngọc đi đến cửa, Lý Như Kiều ngồi trên giường.

“Đại ca…”

Giản Ngọc dừng lại, xoay người hỏi: “Sao vậy?”

“Anh thật sự sẽ không đi nữa sao?”

“Thật, tôi đã bao giờ lừa em chưa?”

Hai người nhìn nhau cười rồi Giản Ngọc đi ra ngoài.

Lý Như Kiều nằm trên giường cảm thấy ngọt ngào, đúng nhỉ, đại ca đã lừa cô khi nào đâu.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên cô gặp được anh, mỗi câu anh nói anh đều sẽ giữ lời, mỗi việc anh hứa anh đều sẽ làm được.

Anh bảo không đi thì thật sự sẽ không đi nữa.

Giản Ngọc đóng cửa xong rồi đến phòng em bé, đúng lúc Tô Lạc Ly định đi ra.

“Cháu anh đâu?”

“Ngủ hết rồi.”

“Vậy được rồi, quà cho hai đứa nhóc.”

Tô Lạc Ly cười: “Anh, anh đang có việc tìm em đúng không.”

Hai người cùng đến phòng khách phụ, Tô Lạc Ly cũng không biết phải mở miệng thế nào.

“Lạc Ly, thời gian này may mà có em chăm sóc Ớt Nhỏ, sau này đi khám thai kỳ gì đó thì anh sẽ đi với cô ấy.”