Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1158






Chương 1158

Trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh của một cửa hàng, tên nó là: Hoa Ly Mộ Nở.

“Hôm nay cũng là ngày cửa hàng này khai trương, đây là một cửa hàng nối liền với một làng nhỏ trên núi tích hợp với khu giải trí, ăn uống và nghỉ ngơi, chúng ta có thể lên đó để nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào.”

“Còn có cả món quà thứ ba nữa, đây là quỹ từ thiện Hoa Ly Mộ Nở mà anh đã mở ra. Anh biết em là cô gái lương thiện, thích làm những việc thiện, sau này quỹ ngân sách này sẽ giúp em hỗ trợ cho những người mà em muốn.”

Những người tham gia hôn lễ bên dưới đều sửng sốt mất vài giây, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Ôn Khanh Mộ là người giàu nhất cả nước, vậy mà món quà anh tặng không phải là biệt thư hay du thuyền xa hoa, cũng chẳng phải là kim cương châu báu, mà là một ngôi làng để nghỉ ngơi và một quỹ từ thiện.

Ngôi làng trên núi cần tu sửa thường xuyên, quỹ từ thiện cũng cần được vận hành, những điều này đủ để thấy rằng Ôn Khanh Mộ là một người kiên trì đến mức nào.

Tô Lạc Ly rơm rớm nước mắt, cô không ngờ là Ôn Khanh Mộ lại âm thầm chuẩn bị những thứ này cho mình.

“Anh vẫn còn phần quà cuối cùng muốn tặng em nữa.”

Tiếng vỗ tay của mọi người ngừng lại, không biết là món quà cuối cùng này sẽ quý trọng đến nhường nào.

Tô Lạc Ly cố gắng hít sâu một hơi, sợ rằng trái tim yếu ớt của mình sẽ không chịu đựng nổi nữa.

Ôn Khanh Mộ cẩn thận nâng tay của Tô Lạc Ly lên.

Anh đặt tay Tô Lạc Ly lên ngực mình.

Tất cả mọi người đều không hiểu là đang xảy ra chuyện gì.

“Phần quà sinh nhật còn lại chính là trái tim anh, anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp bằng trái tim này, sẽ bảo vệ em thật chu toàn suốt đời suốt kiếp.”

Thoáng chốc, Tô Lạc Ly đã bật khóc, cô nhào vào lòng Ôn Khanh Mộ.

Vốn dĩ cô đã không muốn khóc rồi, nhưng cuối cùng thì vẫn không kiềm lòng được.

Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa dứt.

Giản Ngọc đứng bên cạnh cũng cười: “Thằng nhóc này, cũng biết nói mấy lời sến súa đấy chứ.”

Như vậy là phần lễ cưới đã kết thúc, chuyển sang phần tiệc cưới.

Bởi vì ở đây có rất nhiều khách mời nên Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đã đi từng bàn để mời rượu.

Lúc này thì dàn phù rể đã phát huy tác dụng của họ, cả nhóm thay nhau uống rượu hộ Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly thì đỡ hơn, dù sao thì cô cũng là cô dâu, không ai làm khó cổ cả.

Sau khi bận rộn cả một ngày trời, đến khi về nhà thì đã mười hai giờ đêm rồi, vốn dĩ Mục Nhiễm Tranh còn định dẫn một nhóm người đến phá đêm động phòng.

Nào ngờ lại bị Ôn Khanh Mộ cằn nhằn một tràng, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh không dám làm bừa nữa.

Phòng ngủ của hai người cũng đã được trang trí lại, hoa hồng màu đỏ trải dưới đất từ cửa phòng đến tận giường, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.

Tô Lạc Ly cởi giày cao gót, xoa chân.

“Mệt mỏi quá, em không muốn kết hôn thêm lần nào nữa!”

Mà Ôn Khanh Mộ thì lại như không hề xảy ra chuyện gì, anh mở cửa ra, sau đó ngó ra bên ngoài nhìn gì đó.