Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1086






Chương 1086

Cô không muốn ở lại đây nữa đâu, xấu hổ muốn chết!

“Vậy em đi đi.” Ôn Khanh Mộ kéo tay Tô Lạc Ly và hôn phớt lên mu bàn tay của cô.

Tô Lạc Ly liếc nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ ghét bỏ rồi vội vàng lên tầng.

“Cậu đủ rồi đấy!” Giản Ngọc cầm lấy gối ôm trên sô pha ném về phía Ôn Khanh Mộ.

Anh giơ tay đón lấy cái gối ôm.

“Anh đang ghen tuông, đố kỵ thôi!”

“Đúng, tôi đang ghen tuông, đố kỵ với cậu, cậu hài lòng chưa?” Giản Ngọc đúng là hết cách với người em trai này của mình.

“Vô cùng hài lòng!”

Giản Ngọc liếc nhìn Ôn Khanh Mộ, “Tôi đi đường mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây.”

“Anh còn chưa nói anh về làm gì mà!”

Ôn Khanh Mộ biết Giản Ngọc tuyệt đối sẽ không quay về mà không có lý do.

Giản Ngọc dừng lại, ngập ngừng một lát mới nói, “Tôi về chúc mừng sinh nhật con trai cưng của cậu.”

“Quà sinh nhật đừng là thứ chết người đấy, cảm ơn!”

Giản Ngọc không để ý, đi thẳng lên tầng.

Đối với bọn họ, Giản Ngọc không tính là khách, không cần đặc biệt tiếp đón.

Ôn Khanh Mộ trở lại trong phòng trẻ con, Tô Lạc Ly hung hăng trừng mắt nhìn anh.

“Anh nói chuyện càng lúc càng quá đáng, anh nói gì trước mặt anh ấy vậy hả!”

“Hì hì, anh ấy đâu phải người ngoài.” Ôn Khanh Mộ vừa cười gian vừa bước vào.

Tô Lạc Ly thở dài ai oán. Cô còn không biết suy nghĩ của Ôn Khanh Mộ sao? Chẳng phải vì Giản Ngọc từng thích mình à?

“Anh ấy đâu?”

“Anh ấy đi nghỉ rồi, nói là đi đường mệt mỏi.”

“Anh có thấy lần này anh ấy về có vẻ không bình thường không?” Tô Lạc Ly vừa nhìn thấy Giản Ngọc đã phát hiện có điểm không đúng.

“Em chú ý tới anh ấy làm gì? Anh còn chưa tính sổ với em đâu! Em vừa nhìn thấy anh ấy đã hưng phấn như vậy là sao? Còn vui mừng hơn cả nhìn thấy anh nữa!” Trong lòng sếp Ôn Khanh Mộ không vui rồi.

“Chẳng phải vì em đã lâu không gặp anh ấy sao?”

“Vậy có phải anh nên đi công tác mười ngày nửa tháng, để em lâu không nhìn thấy anh, sau đó em gặp anh cũng sẽ vui mừng như thế không?”

Tô Lạc Ly đảo tròng mắt, “Được, hay là anh thử xem sao.”

Anh cứ xoay quanh cô suốt cả ngày, làm cô phiền muốn chết.

“Tô Lạc Ly, em nhắc lại lần nữa xem nào!”

“Ư!” Bé cưng giơ nắm đấm đánh về phía bắp đùi của Ôn Khanh Mộ, trong miệng còn phát ra âm thanh.

“Anh ngất!”

“Ha ha ha, để xem sau này anh còn bắt nạt em không? Em có con trai làm chỗ dựa rồi!”

Tô Lạc Ly lập tức bế bé cưng lên, “Nhưng em nói thật đấy, hình như anh ấy có chuyện gì đó.”