Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu - Chương 9: 9: Khởi Động Vào Sáng Sớm




“ Vẫn không dò được thiết bị định vị của J sao ? ”.

Cửa xe bị một lực mạnh kéo ra.



Ánh sáng rực rỡ của chiếc xe chiếu lên bóng lưng cao gầy của Giác Mạc Thiên, in bóng lưng hoàn mĩ ấy xuống nền đất.



Hắn nghiêm giọng hỏi.

“ Chủ thượng, là tôi vô dụng ”.

Rất nhanh, F đã chạy đến đáp lời.



Cô ta cụp mắt xuống, giọng nói được hạ xuống tone thấp nhất.



Tính đến thời điểm hiện tại đoàn xe của bọn họ đã dừng tại ngã rẽ mà Vô Kỵ đánh xe hơn năm tiếng.



Phía đằng xa, đường chân trời đã hửng sáng, ánh sáng và bóng tối đã bắt đầu kết thúc một cuộc chiến mở đầu cho một ngày mới, dĩ nhiên phần thắng luôn thuộc về ánh sáng.

Giác Mạc Thiên không nói gì, đáy mắt trở nên sâu hơn, rộng hơn.



Hai tay hắn có lẽ vì tức giận mà siết chặt lại, cũng có lẽ là vì lo lắng cho an nguy của Bạc Nhược nên mới vậy.



Hắn vốn định xoay người trở lại bên trong xe, đột nhiên bắt được tia sáng trong đôi đồng tử của F, hàn khí bỗng chốc vây quanh.

Trong giới hắc đạo từng có lời truyền, mắt của Giác Mạc Thiên không khác gì mắt của một con sói đầu đàn, nhạy và sắc, bất cứ thứ gì cũng không thể lọt qua tầm nhìn của hắn.



Ngẫm lại mới thấy, lời truyền này quả nhiên không sai nửa chữ.



Tia sáng ấy tuy chỉ xuất hiện một khắc trong ánh mắt F nhưng vẫn bị anh nhìn ra.

“ Có phải muốn nói lần này J lại lựa chọn phản bội chúng ta ? ”.

Hai tay Giác Mạc Thiên giữ chặt lấy bả vai của F, bóp mạnh.





Khí lạnh từ đôi bàn tay cứng rắn của hắn truyền đến cơ thể F khiến cô ta nhịn không được, cơ thể có một đoạn thời gian run rẩy không ngừng.



Cô ta biết rõ chỉ cần là chuyện liên quan đến Bạc Nhược đều có thể kích động hắn.

“ Tôi không có ! ”.

F cắn chặt răng, hơi dùng sức nhả ra ba chữ kia.

“ F, cô nên nhớ kỹ đối với tôi mà nói bất kỳ ai cũng không có quyền nói xấu cô ấy ! ”.

Dứt lời Giác Mạc Thiên liền buông cô ta ra, còn âm thầm quan sát nét mặt của F một thời gian.



Hồi lâu sau thấy F khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu khoé môi mới vững vàng cong lên nụ cười vừa ý.

Tuy nụ cười còn treo trên môi, nhưng bóng tối đã dần dần kéo vào trong đáy mắt hắn.





Ý nghĩ trong lòng F không phải chưa từng xuất hiện trong đầu hắn, khoảng khắc có người thông báo dấu vết định vị trên người Bạc Nhược biến mất, hắn đã từng hoài nghi cô, người phụ nữ vì tên đàn ông Vô Kỵ kia mà phản bội hắn nhiều lần.

Nhưng trong lòng dĩ nhiên vẫn mong suy đoán chỉ là suy đoán, sự thật là Bạc Nhược đã bị Vô Kỵ phát hiện mà khống chế trong lòng bàn tay.

Gương mặt Giác Mạc Thiên có phần mệt mỏi, hắn đưa tay xoa xoa hai huyệt thái dương, sự mệt mỏi ấy mới có phần thuyên giảm.



Hắn quay đầu nhìn F đứng bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ tôn trọng hắn.

“ Báo cáo địa hình cụ thể ở nơi này cho tôi ”.

Hắn không tin Vô Kỵ sau khi đánh tay lái rẽ vào đây có thể biến mất hoàn toàn, hơn nữa con đường này không phải là con đường có thể đi trở về thành phố.



Đêm qua, có lẽ Vô Kỵ và Bạc Nhược đã tá túc ở đâu đó quanh đây.

F theo lời Giác Mạc Thiên nhanh chóng tìm hiểu rõ địa thế của nơi này, lướt qua một địa điểm, ánh mắt cô ta loé sáng, trong lòng vì phát hiện này mà có chút vui mừng.

“ Chủ thượng, tiến sâu vào bên trong ước chừng năm phút sẽ đến khu rừng ngăn cách giữa hai thành phố A và D ”.


Giác Mạc Thiên mím chặt môi, không nói gì liền leo lên xe, thuộc hạ của hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp hành động.



Từng chiếc xe một tăng tốc, lao nhanh về phía trước.

[ ...!]

“ Vô tổng, bọn chúng đã phát hiện vị trí của chúng ta ”.

Đầu bên kia truyền đến chất giọng khinh thường của Diễn Phong.





Rất nhanh, anh ta đã đem hình ảnh và vị trí của đoàn đội Giác Mạc Thiên gửi lại cho Vô Kỵ.

“ Thời gian còn chậm hơn tôi dự tính ”.

Vô Kỵ nhếch mép cười, tay lướt trên màn hình điện thoại xem hình ảnh.



Nhưng cũng phải có lời cảm ơn đến tộc độ chậm rãi hơn rùa của bọn họ, nếu không anh và Bạc Nhược đang vui vẻ sẽ lại bị kẻ lạ phá quấy.

Vô Kỵ tắt điện thoại, cúi đầu nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình, đáy mắt thấp thoáng dáng vẻ ôn hoà, ấm áp mà chính anh cũng chẳng nhận ra.



Anh không kìm được, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, chỉ nghe thấy tiếng rên khe khẽ đầy ai oán của Bạc Nhược.

“ Đừng náo.



Tôi thật sự chịu không được nữa rồi ”.

Vô Kỵ bật cười, không tiếp tục trêu cô nữa.



Anh đặt Bạc Nhược nằm ở phía sau xe, bản thân mình di chuyển đến vị trí lái, rất nhanh xe đã được khởi động, tốc độ kinh hoàng rời khỏi vị trí hiện tại.

Có lẽ do tốc độ quá nhanh, cộng thêm cửa kính trên xe không đóng, mặt trời lên cao, tiếng chim cũng đã bắt đầu hót vang chào mừng ngày mới, Bạc Nhược bị bọn chúng làm ồn không thể tiếp tục ngủ.



Cô vươn mình, chỉ cảm thấy cơ thể khắp nơi đau nhức, hơn nữa trên người hoàn toàn sạch sẽ, bộ lễ phục rách tả tơi cũng đã được thay lại bằng chiếc váy ngủ kín mít.


“ Vô tổng đúng là không khỏi khiến người ta cảm thán ! ”.

Bạc Nhược lười ngồi dậy, chỉ khẽ ngóc đầu lên nhìn anh, châm biếm một câu.



Đến quần áo sau một trận hoan ái kịch liệt kia cũng đã được chuẩn bị khiến cô cảm thấy người đàn ông này thật sự rất chu toàn.

“ Ghế lái phụ có đồ ăn sáng.



Tôi cho xe chạy chậm lại, em với lấy ăn đi ”.

Dứt lời, Bạc Nhược liền cảm nhận được tốc độ xe đã hoàn toàn thay đổi, rất chậm.





Tối qua ở bữa tiệc vốn đã chẳng nhét được thứ gì vào bụng, lại thêm bị Vô Kỵ hành hạ đến tận tờ mờ sáng, bụng Bạc Nhược đã đói meo.



Cô không hề ki bo mà tặng anh một nụ cười hài lòng.

Bữa sáng rất đơn giản nhưng lại là món ưa thích của Bạc Nhược, một hộp cháo trắng nóng hổi với lại quẩy nóng.



Đồ ăn sáng được xem là rất nhiều nhưng chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, số thức ăn kia toàn bộ đã chui tọt vào bụng cô.

Vô Kỵ chỉnh gương chiếu hậu, nhìn cô, cố gắng nín cười.

“ Có vẻ đêm qua tôi đã khiến em rất mệt ”.

Bạc Nhược bĩu môi, tức giận đáp.

“ Nói thừa ! ”.

Lúc này, chuông điện thoại của Vô Kỵ vang lên, báo có tin nhắn.



Anh không hề xem qua chỉ vội lấy điện thoại nhét vào túi quần, sau đó xuống xe, kéo theo Bạc Nhược.

Cơ thể Bạc Nhược vốn đang đau nhức, lại thêm bất thình bị anh kéo xuống đứng không vững mà ngã nhào ra phía trước, nhưng cũng may Vô Kỵ hành động nhanh nhẹn, đỡ lấy cô.




Bàn tay anh đặt trên eo cô, lực siết hơn lớn.

“ Vô Kỵ, anh mà còn siết eo tôi nữa thì tôi không chắc bản thân có thể tiếp tục phục vụ thú tính biến thái của anh ”.

Bạc Nhược quát lên một câu, sắc mặt đau đến biến dạng.

“ Ngoan, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng ”.

“ Con chó mới tin anh ! ”.

“ Nhược Nhược, bọn chúng đã đuổi đến đây rồi.



Em có biết vận động một chút vào buổi sáng sẽ khiến tinh lực ban đêm càng thêm dồi dào không ? ”.

Nguy hiểm qua miệng anh giống như đã bị biến thành trò đùa.



Anh nói, Giác Mạc Thiên đã lần ra khu rừng này thì đương nhiên họ cũng sẽ nhanh chóng tìm ra anh và cô.



Đến khi ấy một mình Vô Kỵ đối đầu với bốn mươi đến năm mươi sát thủ, anh rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần thắng ?

Thân thủ Bạc Nhược tuy được coi là rất tốt, nhưng đối diện với toàn bộ người cốt lõi của tổ chức Hắc Môn cô còn chẳng phải là đối thủ của họ.

Trong lòng bất giác sinh ra cảm giác lo lắng cho Vô Kỵ, mà Bạc Nhược cũng chẳng rõ nguyên nhân.

“ Đi thôi, chúng ta tìm chỗ trốn trước ”.



Vô Kỵ mỉm cười, kéo tay cô đi xuyên qua bụi cây phía trước, bóng hình của hai người họ chẳng mấy chốc đã bị những tán cây xanh mướt kia phủ kín.

“ Anh không sợ tôi âm thầm mật báo tin tức ? ”.

Bạc Nhược không hề có động thái phản kháng, cô để anh tuỳ ý nắm lấy tay mình, cũng để anh tuỳ ý dắt mình đi tìm nơi trốn.

“ Sống chết có số.



Mà tôi lại tin tôi sẽ không chết sớm như vậy.



Đến em còn sợ tôi, tử thần chắc chắn chẳng dám nhận tôi về đâu, ai nói tôi ‘khoẻ mạnh’ như vậy ”.

Hai chữ ‘khoẻ mạnh’ được anh nói cao giọng.



Bạc Nhược ban đầu còn không hiểu lắm, nhưng về sau nghe kỹ mới rõ hàm ý trong lời nói của anh.



Khoẻ mạnh ...!à ừ chính là nói đến vấn đề giường chiếu.



Mặt cô bị anh trêu mà đỏ lên.

Vô Kỵ đột nhiên kéo cô nấp sau một bụi cây xanh rậm rạp.



Tiếng động cơ xe truyền đến còn có cả giọng nói quen thuộc.

“ Lục soát cho kỹ, Vô Kỵ chắc chắn chưa hề rời khỏi đây ! ”.

“ Tuân lệnh ! ”.

Là giọng nói cứng rắn của Giác Mạc Thiên và giọng nói đanh thép của F.



Cơ thể Bạc Nhược bỗng nhiên run rẩy, không hiểu sao trực giác của cô lúc này nói cho cô biết sắp có nguy hiểm ập đến.

Bạc Nhược xoay người nhìn Vô Kỵ, chẳng thấy anh lo lắng chút nào.



Ngược lại cảm thấy như anh đang tham gia một trò chơi để làm giảm bớt căng thẳng.



Vô Kỵ đặt tay lên vai cô, kéo cô dịch lại gần mình, tay còn lại chuẩn xác chỉ lên người Giác Mạc Thiên, giọng nói anh vang lên có phần tự hào.

“ Nhược Nhược em nhìn xem ‘của tôi’ rõ ràng lớn hơn của hắn ”.

“ ...!”..