Tổng Tài Bá Đạo Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 2:




**Chương 2**

"Mời hai vị vào trong, rượu vang và thức ăn đều đã được chuẩn bị"

"Mời" Lâm Y Lam tiếp lời.

Lâm Thiên Duyên bổng mắt sáng rực.

Ưng Triết Hạo nhìn là hiểu ngay cô đang nghĩ cái gì.

"Woa, nhiều đồ ăn ghê. Thích thật" Lâm Thiên Duyên lẩm bẩm trong miệng, không thể nào ngừng cười được.

"Em ở đây đợi chị, chị đi chào hỏi các vị khách một chút"

"Dạ, chị cứ đi đi, em tự lo được"

"Ưng tổng, hôm nay ba của chúng tôi không thể đến được, ông ấy gửi lời xin lỗi đến Ưng lão gia. Quà chúng tôi cũng đã cho người mang vào rồi" Lâm Y Lam nói.

"Lâm tiểu thư không cần khách sáo"

Lúc này, nhân vật chính của bữa tiệc mới xuất hiện, Ưng lão gia.

"Ba tôi ra rồi" Ưng Triết Hạo hướng mắt về sân khấu.

Ưng lão gia bước ra từ cánh gà, ông đứng giữa sân khấu.

"Chào tất cả mọi người, rất cảm ơn vì đã đến dự buổi tiệc hôm nay, chúc mọi người có một đêm vui vẻ"

Ưng lão gia nói xong, những tiếng vỗ tay cất lên.

Lâm Thiên Duyên đang đứng ở một góc, chán chường, lắc lắc ly rượu trên tay. Một tay nắm lấy tấm màn cửa quơ qua quơ lại.

«Nhàm chán hết sức» Lâm Thiên Duyên nghĩ.

Những hành động đáng yêu vừa rồi của cô đã được thu hết vào tầm mắt của Ưng Triết Hạo.

"Hạo, đang nhìn ai vậy?" Ưng lão gia đi đến.

"Dạ? Không nhìn ai cả"

"Ưng lão gia" Lâm Y Lam kêu.

"À, là Lâm tiểu thư đây mà" Ưng lão gia bắt tay cô.

"Giới thiệu với ông, đây là Lâm Thiên Duyên, em gái tôi"

Ưng lão gia nhìn Lâm Thiên Duyên, cười hài lòng.

"Cô bé thật xinh xắn" Ưng lão gia tấm tắc khen ngợi cô.

"Dạ, Ưng lão gia quá khen" Cô cười tươi.

«Con dâu tương lai của ta đúng là có khác!» Ưng lão gia nghĩ.

Ông nhìn qua Ưng Triết Hạo, cười một cái, như báo với anh rằng, ông đã chấm Lâm Thiên Duyên làm con dâu rồi.

Lâm Thiên Duyên vào nhà vệ sinh, sau khi cô ra đã thấy một vài vị tiểu thư đứng trước cửa... chặn đường.

Khi nhìn đám người này, điều đầu tiên cô nghĩ đến đó là 'lòe loẹt'. Bọn họ quá lòe loẹt!

"Cho tôi qua" Lâm Thiên Duyên thân thiện nói. Cô muốn thăm dò thử xem, bọn họ định làm gì.

"Nè, đứng lại đã" Một cô trong đám đó nắm lấy cánh tay cô.

"Các cô muốn gì?" Cô vào thẳng vấn đề.

"Cô và Ưng tổng có quan hệ gì?" Một cô khác nói.

Quan hệ gì là quan hệ gì? Chẳng phải cô chỉ vừa gặp hắn hôm nay sao?

"Lần đầu gặp mặt!" Lâm Thiên Duyên chưa hiểu lắm câu hỏi của bọn họ là có ý gì, nhưng vẫn trả lời.

"Hừ, lần đầu gặp? Mày đang lừa ai thế con kia? Mới gặp lần đầu mà Ưng tổng lại có những hành động như vậy à? Nói?! Mày đã dùng cách gì mà có thể dụ dỗ được Ưng tổng?!"

Thì ra là vậy, bọn họ đang nói đến việc Ưng Triết Hạo hôn tay cô. Vậy thì sao chứ? Chắc đó chỉ là cách chào hỏi riêng của anh ta thôi.

"Việc đó sao tôi biết được cơ chứ? Mà cũng đâu có liên quan gì đến các cô?" Lâm Thiên Duyên giọng điệu chọc tức bọn họ.

Trong lúc cô đang đôi co với đám lòe loẹt trong nhà vệ sinh, Ưng Triết Hạo đang tìm cô khắp nơi mà không thấy. Chắc là xảy ra chuyện gì rồi, anh khá lo.

"Hừ, đúng là không biết điều!" Một ả đẩy cô một cái, vai cô đập trúng tường gạch phía sau, khiến làn da trắng mịn bị đỏ lên.

"Cô dám?!" Cô đó giờ không phải người dễ khóc vì những chuyện như này. Ngay lúc này, cô chỉ cảm thấy tức giận mà thôi, mới sơ hở một chút mà đã bị bắt nạt!

Bực bội! Cô không thèm dịu dàng thùy mị gì nữa!

Lâm Thiên Duyên vung chân đá mạnh vào bụng cô ta. Cô đá, cô đấm khiến bọn họ một phen kinh hãi. Các ả ngã quỵ xuống nền gạch, đau đớn.

"Hứ! Dám động đến tôi! Có tin tôi cho công ty nhà các người phá sản hết không hả?!" Cô trừng mắt nhìn họ.

Bọn họ đã bớt đau đớn nên đứng dậy. Bình thường cô mạnh tay lắm, nhưng hôm nay vì cái váy dạ hội rườm rà này nó khiến cô không phát huy hết khả năng.

"Con nhỏ này, đúng là hỗn xược!"

Khoan đã, có tiếng bước chân vang lên đang đi nhanh về phía bọn họ.

Lâm Thiên Duyên và đám người kia cũng có thể nghe thấy, dường như đang rất gấp. Cô đột nhiên khụy xuống nền gạch.

Bọn họ nhìn nhau, không hiểu cô đang làm cái gì.

"Các người đang làm cái gì vậy?!" Một tiếng quát lớn làm cô và bọn ả kia giật hết cả mình.

Là Ưng Triết Hạo.

Ưng Triết Hạo chạy đến, đỡ Thiên Duyên đứng dậy.

"Em không sao chứ?" Anh ân cần hỏi. Anh tinh mắt nhìn thấy được sau bả vai cô có dấu đỏ vì lúc nãy cô bị ả kia đẩy mạnh vào tường, anh nhíu mày khó chịu.

"Không.. sao" Lâm Thiên Duyên có chút bất ngờ, cô không nghĩ người bước vào đây sẽ là anh.

"Khốn khiếp! Người phụ nữ của tôi mà cũng dám động đến, các người chán sống rồi?!" Anh giận dữ. Anh muốn ngay lập tức cho bọn họ một trận. Nhưng vì không muốn làm cô sợ hãi nên anh kiềm lại.

«Người phụ nữ của anh ta? Anh ta nói vậy là có ý gì?» Lâm Thiên Duyên thật sự khó hiểu.

"Tụi em không làm gì cả, Ưng tổng..." Bọn họ khó xử nhìn Ưng Triết Hạo.

Những lời nói của họ đối với anh như gió thoảng mây bay. Anh lo nhất là cô.

Anh cởi áo khoác ra choàng lên vai cô, nhẹ nhàng bế cô lên và đưa ra ngoài. Lâm Thiên Duyên mặt ửng hồng nhìn Ưng Triết Hạo.

Thiên Duyên im lặng quan sát anh, anh quan tâm cô như vậy sao? Vì cô mà tức giận sao? Nhưng vì cái gì chứ?

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

\- Lần đầu viết truyện, nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.