**Chương 13**
"Thiên Duyên, em nghe anh nói đã, chuyện này không giống như những gì em nghĩ đâu" Hắn ta nắm lấy tay cô.
Cô giật tay lại, trừng mắt nhìn hắn.
"Hiểu lầm? Anh bảo tôi làm sao có thể hiểu lầm?! Chính tai tôi nghe, chính mắt tôi thấy! Anh kêu tôi làm sao mà không tin?!" Cô giận dữ quát.
"Nghe anh nói. Em thật sự hiểu lầm rồi. Anh và cô ta không có quan hệ gì cả!" Hắn nói, đầu óc hắn lúc này rối tung lên rồi.
"Hừ, không có quan hệ gì? Anh nói thật dễ nghe. Vậy anh nói xem, hai người không là gì của nhau tại sao lại hôn nhau?! Hừ, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?!"
"Anh..." Hắn cứng họng chẳng biết nói gì. Cũng đúng thôi, là hắn thật sự đã phản bội cô, hắn biết biện minh thế nào bây giờ?
"Ha, không giải thích được chứ gì?" Cô nhìn hắn cười khinh. "Anh đã nói với tôi những gì? Anh nói rằng, sẽ làm một người bạn trai tốt của tôi, sẽ che chở tôi, thế mà bây giờ anh lại..." Cổ họng cô nghẹn lại. Không phải là cô muốn khóc, mà là cô không muốn nói thêm bất cứ lời nào với những kẻ phản bội này mà thôi.
Giai Kỳ đứng ở phía xa nhìn Thiên Duyên và Giang Vĩ Thành. Ngay lúc này cô rất muốn chạy đến và đấm cho tên đó một trận. Nhưng nghĩ lại, chuyện của họ nên để họ tự giải quyết thì hơn. Nếu cô xen vào chỉ càng làm mọi chuyện rối thêm.
Giai Kỳ biết, Thiên Duyên không phải dạng người yếu đuối. Sẽ không vì chuyện này mà trở nên suy sụp. Thiên Duyên có thể tự giải quyết chuyện này. Cô chỉ cần làm một người bạn tốt ở bên cạnh Duyên, an ủi động viên cô, cùng Thiên Duyên vượt qua mọi chuyện.
"Thiên Duyên" Giai Kỳ bước đến chỗ hai người họ. "Cậu đây rồi, chúng ta đi thôi"
Thiên Duyên gật đầu. Hai người họ một đi không quay đầu lại. Để Giang Vĩ Thành đứng đó.
"Thiên Duyên, xin lỗi em, tôi chấp nhận quen em là vì em rất xinh đẹp. Nhưng tôi quen cô ta, là vì cô ta giàu!" Hắn nhếch môi.
Vì sau khi qua Úc, Thiên Duyên không để cho bất kì ai biết chuyện cô là một tiểu thư cao quý, nên đối với mọi người, cô chỉ là một cô gái bình thường, họ không biết gia thế thật sự của cô.
Sau khi về chung cư, nơi Thiên Duyên và Giai Kỳ ở.
"Duyên, cậu không sao chứ?" Giai Kỳ thấy hơi lo lắng, suốt từ nãy đến giờ, Thiên Duyên không nói câu nào, cứ im lặng như thế.
"Không, mình chỉ cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt thôi, ngoài ra chẳng còn gì cả" Duyên kiên quyết nói.
"Ừm" Giai Kỳ gật đầu.
Mối tình kéo dài ba ngày của cô kết thúc từ đó. Đúng là đắng lòng mà!
Trong khoảng thời gian đó, Giang Vĩ Thành có đến tìm cô mấy lần, nhưng cô đều không ra gặp hắn. Dường như hắn vẫn muốn cứu vãn tình hình. Khi đến trường cũng vậy, nơi nào có hắn thì nơi đó không có cô.
Đến một hôm hắn không chịu nổi nữa. Quyết định đến thẳng lớp tìm cô.
Thấy cô từ lớp bước ra, hắn nắm tay cô lại.
"Thiên Duyên, nói chuyện với anh một chút"
"Tôi với anh vẫn còn chuyện để nói hay sao?" Cô lạnh nhạt nói.
"Em cố tình tránh mặt anh đúng không?"
"Không hề, chỉ là chúng ta giờ đã thành người dưng, nếu có gặp mặt cũng chẳng có gì để nói" Trong mắt cô hiện rỏ sự chán ghét.
Vả lại, Giai Kỳ cũng sắp phải đi Los Angeles học để trở thành một nhà thiết kế thời trang như cô hằng mong ước. Cô không thể để Giai Kỳ lo lắng được.
"Nhưng anh cảm thấy không thoải mái nếu như em cứ tránh anh như thế"
"Ơ? Chẳng phải anh đã có cô ta rồi sao? Cần gì phải nghĩ nhiều như vậy?"
"Anh và cô ta chia tay rồi. Em không thể tha thứ cho anh một lần sao?"
"Tôi là một người dám yêu dám hận. Một khi tôi đã hận thì sẽ hận đến cùng. Từ giờ anh đừng đến tìm tôi nữa, buông tha cho nhau đi thì hơn" Cô nói xong bỏ đi. Hắn nhếch miệng cười một nụ cười khinh.
Hắn chỉ muốn làm cho cô tin hắn. Và dĩ nhiên, hắn nói hắn và cô ta đã chia tay, tất cả đều là giả!
Sau khi Trần Giai Kỳ sang Los Angeles, Lâm Thiên Duyên cũng chỉ chú tâm vào việc học, cô muốn học cho xong rồi trở về nước.
Ngày tốt nghiệp, cô tranh thủ lên nhận tấm bằng chứng nhận rồi bắt chuyến bay sớm nhất và trở về nước.
\[ Kết thúc hồi tưởng \]
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Đọc xong nhớ cho mình một like nha! ♡