Tại bãi đỗ xe ngoài nhà hàng.....
- Về biệt thự.
- Phó tổng, cô gái này là...? - Trợ lý Dương Vũ hỏi.
- Người quen. Sao, cậu có ý kiến ?
- K-không ạ...Tôi không dám !
- Thế thì làm nhanh cái chân lên.
- Dạ...dạ vâng !
Trong khi đó.....
- Dì Lam ơi, mami con đâu rồi ạ ? Sao mãi chưa quay lại thế nhỉ ?
- Dì cũng gọi nãy giờ nhưng mẹ con không bắt máy.
- Hay mami con gặp chuyện gì thì sao ? Con lo lắm ! - Linh Đan nhìn Tuệ Lam và hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng.
Tuệ Lam xoa đầu dỗ dành con bé :
- Tiểu Linh Đan của dì, mẹ con thì có thể xảy ra được chuyện gì cơ chứ ! Con cứ yên tâm đi nhé ! Chắc mami con có việc đột xuất ở công ty nhưng có thể do điện thoại hết pin nên không gọi điện được thôi.
- Nhưng con...
- Ngoan, nghe lời dì đi nào, rồi tí dì mua kem cho nhé.
Linh Đan phụng phịu gật đầu. Nhưng cô bé cũng lo lắng cho mẹ mình đến nỗi chẳng muốn ăn kem hay thứ gì khác.
Sáng hôm sau.....
Công ty thời trang The Fashion.....
- Hạ Thi !
Dường như nghe được tiếng gọi phía sau, Hạ Thi giật mình, quay đầu lại và đáp :
- T-Tuệ Lam, có...có chuyện gì không ?
Tuệ Lam hớt hải chạy đến, nắm lấy tay cô và nói :
- Câu đấy phải để tôi hỏi mới đúng. Tối qua bà đã đi đâu và làm gì mà để tôi với Linh Đan lo lắng muốn chết thế hả ?
- Ờ thì...chuyện dài lắm, để lúc khác tôi kể cho. Bây giờ bà còn có một buổi chụp hình đấy. Mau đến studio nhanh lên.
- Bà đừng có mà đánh trống lảng. Trả lời tôi mau.
- Đi đi. Lúc nào bà xong việc thì tôi sẽ kể rõ đầu đuôi câu chuyện, được chưa ?
- Nhớ đấy ! - Tuệ Lam đáp lại, giận dỗi bỏ đi.
- Haizz...Không biết có nên kể ra không đây ? - Hạ Thi thở dài.
- Chị Thi, hôm nay nhà thiết kế của thương hiệu The Beauty gửi một thiếp mời đến cho chị.
- The Beauty ?
- Dạ vâng.
Mạt Hy nhanh tay lấy ra một chiếc thiệp mời và đưa cho Hạ Thi. Cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“ The Beauty là một trong những nhà mốt lừng danh nhất tại Hoàng Kinh. Nhà thiết kế Kha Phù Dung - người thành lập nên thương hiệu The Beauty lại là một người phụ nữ khá bí ẩn, ít người biết được thân thế và tuổi tác của bà ấy, dường như chỉ có những người trong giới thiết kế thời trang mới có thể biết đến. Tại sao bà ấy lại gửi thiệp mời cho mình ? ”
Cô nhận lấy và trở về phòng làm việc. Cô khá tò mò về bức thiệp nên mở ra xem. Lần này thì cô không thể tin được vào mắt. Nội dung của bức thiệp mời :
« Ta muốn mời thương hiệu The Fashion của cháu cùng tham gia buổi đấu giá thời trang để ra mắt bộ sưu tập mùa xuân do ta đứng ra tổ chức vào tối thứ 7 tuần sau. Nếu đồng ý thì hãy gặp ta vào trưa mai tại nhà hàng Pháp trên trung tâm thương mại Kingmax để cùng bàn bạc. Rất mong chờ sự có mặt của cháu.
Người gửi : Nhà thiết kế Kha Phù Dung. »
“ Thật không thể tin được mình có thể gặp bà ấy. Từ lúc mình và Hạ Nhi bắt đầu theo đuổi ngành thiết kế thời trang hồi còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của chị em mình là được gặp Kha thiết kế đại nhân. Thật không ngờ bây giờ mình còn được chính bà ấy mời, còn mong mình có mặt nữa chứ. Thích thật ! Lần này chắc chắn phải tham gia rồi, không thì uổng lắm. Mình sẽ dẫn cả Hạ Nhi đi theo. ”
- Mạt Hy, em tìm số điện thoại của nhà thiết kế của The Beauty cho chị. Chị muốn liên lạc với bà ấy.
- Dạ vâng.
Trưa hôm sau, tại trung tâm thương mại Kingmax.....
Nhà hàng Pháp.....
- Xin lỗi cháu đến muộn. Đường tắc nên cháu không đi nhanh được. Cô đến lâu chưa ạ ?
Hạ Thi kéo ghế ngồi xuống. Người phụ nữ đối diện đưa tay bỏ chiếc mũ ra. Trông bà thật cao quý và sang trọng.
“ Bà ấy đẹp quá ! Trông vẫn còn rất trẻ. ”
Đó chính là nhà thiết kế huyền thoại của The Beauty - nhà thiết kế Kha Phù Dung. Bà nhẹ nhàng đặt chiếc mũ sang một bên và nói :
- Ta cũng vừa mới đến thôi.
- Cô thật sự làm cháu rất bất ngờ đấy ạ ! Cháu cũng không thể ngờ rằng mình có thể gặp được một tiền bối trẻ đẹp và tài hoa như cô.
- Đừng tâng bốc ta như thế chứ.
- Nhưng tại sao một người nổi tiếng như cô, có thể hợp với bao nhiêu tiền bối nổi danh trong nước và nước ngoài. Tại sao thay vì với họ, cô lại tìm đến cháu ?
- Haha ! Không hổ là học trò mà Mary quý nhất, khiêm tốn giống hệt nàng ấy.
- Cô...quen biết với cô Mary ?
- Haha ! Ngày xưa khi du học ở một trường đào tạo thiết kế thời trang ở nước ngoài, Mary chính là bạn của ta. Cô ấy kể nhiều về cháu lắm. Vì thấy bảo cháu là học bá hạng nhất của khoá thiết kế mà nàng ấy dạy, nên ta muốn thử mời cháu hợp tác với ta lần này.
- Thật không ngờ cô lại là bạn của cô ấy.
- Được rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Phục vụ, mang đồ ra đi.
Một lúc sau, phục vụ nhà hàng mang đồ ăn ra. Hai người vừa dùng bữa vừa bàn bạc.
- Thế nhà tài trợ lần này là tập đoàn nào vậy ạ ?
Kha Phù Dung đặt nhẹ tách trà xuống và nói :
- Sự kiện lần này sẽ có sự góp mặt đông đủ của hầu hết các nhà thiết kế lẫy lừng nhất nước ta và đông đủ các nhà thiết kế trẻ. Nhà tài trợ chính sẽ là chủ tịch của Phó thị - Phó Trạch Diên. Cậu ấy biết ta đứng ra tổ chức nên đề nghị với ta cho cậu ấy làm nhà tài trợ.
Hạ Thi đang uống tách trà bỗng sặc mạnh. Cô đập nhẹ vào ngực, vừa ho vừa nói :
- Khụ...khụ...Phó...Phó tổng là người tài trợ chính cho buổi trình diễn lần này ạ ?
- Ừ. Sao thế ?
- D-dạ không ạ.
- Ta với mẹ Trạch Diên là bạn thân từ nhỏ nên ta cũng quen biết với nó.
- Ra là cô với Phó phu nhân là bạn thân.
- Ừm.
Kha Phù Dung mỉm cười, cầm nhẹ tách trà lên uống trông thật quý phái.
.... . . . ....
- Thế thì hôm nay bàn bạc tới đây thôi, giờ ta có việc phải đi rồi. Ta về trước !
- Cô đi thong thả ạ ! Hôm khác rảnh, cháu sẽ mời cô đi uống trà chiều. Cháu chào cô !
- Được.
Bà cầm lấy túi mũ rồi rời đi. Hạ Thi cũng nhanh chóng trở về công ty.
“ Tại sao lại là anh ta ? Nếu anh ta là nhà tài trợ chính, vậy hôm đấy anh ta cũng sẽ có mặt ở đó. Thế khác gì mình phải gặp lại anh ta ? Anh ta hết lần này đến lần khác giúp mình, không biết lần này có dính vào chuyện phiền phức gì nữa không đây ? ”
Buổi tối hai hôm trước.....
Sau khi về đến biệt thự riêng của Phó Trạch Diên, anh ta liền bế Hạ Thi vào phòng ngủ của mình. Anh đặt cô xuống giường và nhẹ nhàng đi xuống dưới tầng. Anh ta nói với bà giúp việc :
- Dì Giản, dì có thể chuẩn bị nước nóng cho tôi được không ? Sau đó dì kiếm lấy bộ quần áo nào đó thay cho cô ấy giúp tôi nhé !
- Cô ấy ? Là vị tiểu thư mà cậu vừa đưa về đó ạ ?
- Ừm.
- Tôi biết rồi, thưa tiên sinh.
Sau khi dì Giản chuẩn bị xong nước nóng, Phó Trạch Diên liền đi tắm ngay để giải tỏa căng thẳng.
Tắm xong, anh đi ra, ngay lập tức đưa mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường mình, bỗng đỏ hết cả mặt lên.
- C-cái quái gì thế này ?
Dì Giản đã thay cho Lục Hạ Thi một chiếc váy ngủ hai dây trông vô cùng gợi cảm.
- Không còn bộ nào kín cổng cao tường hơn à ?
Phó Trạch Diên nhẹ nhàng ngồi lên giường. Nhìn bộ dạng quyến rũ của cô thật khiến anh ta muốn làm chuyện xấu. Nhưng anh đã phải cố kìm nén bản thân để không phải xảy ra bất cứ chuyện gì đi quá xa. Anh nằm xuống, ôm cô vào lòng và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.....
- Oáppppp.....
Lục Hạ Thi thức dậy. Cô ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh.
- Đau đầu quá ! Mình...đang ở đâu đây ? Sao mình không nhớ gì hết ?
Đúng lúc cô đang mơ màng, ngơ ngác không biết mình vừa bị bắt về nơi nào thì Dì Giản bước vào phòng và hiền hậu nói :
- Tiểu thư, mời cô xuống lầu dùng bữa sáng. Cậu chủ đang đợi cô đó ạ !
- Dì..dì là...
- Tôi là người giúp việc của tiên sinh từ lâu.
- Vậy tiên sinh của dì là...
- Là Phó tiên sinh ạ !
- Hả ?
“ Mình vậy mà lại ở chỗ của anh ta ? ”
- Dì...cứ xuống trước đi, một lát nữa tôi xuống.
- Dạ được.
Vài phút sau.....
Sau khi sửa soạn xong, Lục Hạ Thi đi xuống nhà. Phó Trạch Diên thì đang ngồi ở ghế uống cà phê. Nhìn thấy cô, anh lạnh lùng nói :
- Xong rồi ?
- Ừm.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh ta và hỏi :
- Anh mau nói đi, tại sao tôi lại ở biệt thự của anh ?
Đúng lúc đó, dì Giản bưng một khay đồ ăn sáng đến.
- Mời tiểu thư dùng bữa.
- Để tôi vào bàn ăn, dì không phải bưng ra đâu.
- Cứ ăn luôn ở đây đi, rồi tôi sẽ kể cho cô nghe.
- Ờ...ừm.
.... . . . ....
- Chuyện là như thế đấy.
- Ừm. Nhưng có phải tối qua anh đã thay đồ cho tôi rồi giở trò đồi bại gì đúng không ?
- Đồi bại cái con khỉ ! Là dì Giản thay đồ cho cô đó.
“ Biến thái ! ” - Hạ Thi đỏ mặt.
- Không nói nhiều nữa ! Nhanh lên đi, tôi tiện đường đưa cô đến công ty luôn.
- Thôi không cần phiền thế đâu !
- Tôi không thích nói đến lần thứ hai đâu.
- Đ-được, cảm ơn anh ! “ Bá đạo quá đấy ! ”