Nhìn dáng vẻ chắc chắn kiện định, Mặc Tây Quyết giận dữ lạnh lùng hừm một tiếng rồi mở cửa bỏ đi, cánh cửa bị anh kéo sầm lại.
Ngôn Tiểu Nặc đứng sững ở đó, không hiểu vì sao nhưng trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Mặc Tây Quyết trên đường từ phòng tiệc tới phòng làm việc, mấy người nhân viên suýt chút nữa bị gương mặt lạnh lùng của tổng giám đốc doạ cho sợ hãi gần chết, họ co rúm lại vì run rẩy.
Người phụ nữ này luôn có khả năng khiến anh tức phát điên!
Mặc Tây Quyết về đến phòng làm việc, một tay hết sạch mọi thứ, những đồ vật đắt giá và tinh xảo bị quét xuống đất, khi quản gia Duy Đức tới thì chút nữa vô tình bị thương.
Đang yên đang lành sao lại giận dữ tới mức này?
Quản gia Duy Đức đang suy nghĩ có nên rời khỏi nơi này hay không, đang định cúi đầu rút lui thì bị Mặc Tây Quyết hô lại. “Đứng lại!”
Quản gia Duy Đức lập tức từ trạng thái cúi đầu trở nên đứng thẳng người lại, không dám động đậy: “Xin cậu chủ dặn dò.”
“Anh có người phụ nữ nào không?” Mặc Tây Quyết đột nhiên hỏi một câu.
Quản gia Duy Đức vừa nghe thấy liền chết lặng vì câu nói này, nhưng thấy dáng vẻ không một chút trêu đùa của Mặc Tây Quyết, ông đành gật đầu: “Không biết cậu chủ đang nói đến kiểu phụ nữ nào?”
“Có người phụ nữ nào đồng ý sinh con cho ông không?” Mặc Tây Quyết hỏi lại lần nữa.
Quản gia Duy Đức ho nhẹ một tiếng: “Có a.”
Mặc Tây Quyết không lập tức trả lời lại mà nói còng vo tìm hiểu Duy Đức, “Chưa từng nghe nói ông có con?”
Trên gương mặt của quản gia Duy Đức hiện lên một nỗi khổ: “Bị sảy thai rồi.”
Mặc Tây Quyết mím đôi môi mỏng lại, một lúc sau hỏi tiếp: “Sao người phụ nữ ấy lại muốn sinh con cho ông?”
“Vì yêu.” Quản gia Duy Đức trả lời không một chút do dự. “Ý ông là Ngôn Uyển Cừ cô ấy không yêu tôi?” Mặc Tây Quyết ngay lập tức nổi giận, “Cô ấy dựa vào gì mà không yêu tôi? Là tôi xấu sao? Hay vì tôi không có tiền?”
Quản gia Duy Đức ngạc nhiên, sau đó ngay lập tức hiểu ra tại sao cậu chủ của mình lại giận dữ như vậy. “Cậu chủ, tình yêu đích thực dành cho ai đó không phải là ngoại hình, tiền bạc và danh tiếng.” Quản gia Duy Đức nghĩ một hồi rồi mới nói ra, “Mà là thật lòng muốn tốt cho người đó.”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết thậm chí còn lạnh hơn: “Tôi đối với cô ấy vẫn chưa đủ tốt sao?”
Trời ạ, anh chiều cô như vậy, vẫn chưa được coi là tốt với cô sao?
Quản gia Duy Đức không thể nói gì thêm được nữa, tình cảm giữa hai người, người ngoài xen vào sẽ chỉ làm cho loạn thêm mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc đợi ở phòng tiệc một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Mặc Tây Quyết trở lại, cô nghĩ một lúc rồi quyết định đến văn phòng làm việc tìm anh.
Sau khi trèo lên nhiều tầng liên tiếp, cô thấy cánh cửa văn phòng của anh bị đóng chặt, dường như anh không ở đó.
Trong lòng có chút không dễ chịu, cô quyết định quay trở về biệt thự để xem thế nào, nhưng cũng không có ai.
Ngôn Tiểu Nặc hít thở một hơi dài, xem ra anh thực sự tức giận, cô biết cô ăn nói rất tệ, nhưng cô không kiểm soát được bản thân.
Khi nghĩ về giấy tờ nhà đất, nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình, cô không có tâm trạng bàn về chuyện con cái với anh.
Cô ăn tạm một chút thức ăn, rồi nghĩ đến Phó Cảnh Dao vẫn đang bị bệnh, cũng không có nhắn tin cho cô, và cô không thể không lo lắng.
Chỉ sợ rằng Cảnh Dao từ trước tới giờ mới gặp phải một điều khủng khiếp như vậy, mong đừng để lại bất kỳ tổn thương tâm lý nào là được.
Cô gọi điện thoại cho Phó Cảnh Dao một lần nữa, cuối cùng lần này Phó Cảnh Dao đã nghe máy, nghe thấy giọng nói của cô, Ngôn Tiểu Nặc mới hoàn toàn yên tâm. “Uyển Cừ, tôi không sao rồi, ngày mai sẽ đi học trở lại!”
“Được, cô không sao là mừng rồi, trước đó tôi còn lo lắng cho cô.”
“Không sao, không sao rồi, tôi đi ăn cơm đây, tạm biệt!” Ngôn Tiểu Nặc đồng ý rồi tắt điện thoại, không những giọng nói nhẹ nhàng mà còn nhớ tới đi ăn cơm nữa, xem ra cô ấy thật sự không sao cả.
Ăn cơm xong, cô ngồi xuống xem lại bài tập về nhà, cho đến khi hai con mắt buồn ngủ nhắm lại Mặc Tây Quyết vẫn chưa về.
Đây gọi là chiến tranh lạnh sao?
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghĩ vừa mơ màng rồi đổ xuống giường, xung quang im lặng không một tiếng động, cô sớm đã ngủ thiếp đi.
Đang trong giấc ngủ lờ mờ cô bị đánh thức bởi bàn tay ác quỷ.
Cô mở đôi mắt đang ngái ngủ của mình ra, chủ nhân của bàn tay ác quỷ liền hỏi cô: “Anh không về trong một thời gian dài như vậy, em không nhớ anh sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một đằng nói một lẻo: “Không có.”
Mặc Tây Quyết không tin vào điều đó, tiếp tục gây chuyện với cô, “Ngủ mà cũng không cởi quần áo, bình thường em mệt đến cỡ nào cũng tắm rửa thay quần áo rồi mới đi ngủ, rõ ràng là nhớ anh đến nỗi quên cả đi tắm.
Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói trúng không sai chút nào, thấy ánh mắt chắc chắn của anh, cô không chịu phục liền biện minh: “Em làm bài tập về nhà mệt quá nên ngủ thiếp đi.”
“Vậy sao? Để anh xem.” Mặc Tây Quyết cầm quyền vở của cô trên bàn rồi mở ra xem, rồi liếc mắt lườm cô, “Chỉ có hai mặt giấy nội dung bài tập mà cũng khiến em mệt đến như vậy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc không thể biện minh được nữa, giơ tay ra lấy lại quyển vở trong tay anh rồi vứt lên bàn.
Mặc Tây Quyết thấy điệu bộ tức giận của cô rất đáng yêu, rồi một tay kéo cô xuống giường.
Điều đầu tiên khi Ngôn Tiểu Nặc thức dậy vào sáng hôm sau là lật tủ cạnh giường ngủ, Mặc Tây Quyết bước ra từ nhà tắm, giọng nói mát mė, “Đừng tìm nữa, không có thứ mà em muốn đâu.”