Cô mặc một chiếc áo màu xanh đá, và một chiếc quần màu nước biển, rồi buộc tóc lên, hiện lên một vẻ đẹp thuần khiết mà lại khiêm tốn, toàn thân cô toát lên vẻ tràn đầy sức sống tuổi xuân.
Cô vừa tới nhà cửa nhà hàng Thực Vì Thiên, thì Phó Cảnh Dao cũng tới ngay phía sau.
Phó Cảnh Dao cũng không mặc váy, kiểu dáng ăn mặc cũng gần giống với cô, cũng là một chiếc quần dài, có điều là với chiếc áo màu hoa hồng và chiếc quần jean màu xanh đậm. “UyểnCừ, chúng ta đúng là thần giao cách cảm.” Phó Cảnh Dao nắm tay cô cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc bị nhiễm nụ cười rạng rỡ của cô ấy, không thể nhịn được cười lên, “Hôm nay chúng ta ăn món Tứ Xuyên mà nên chọn ăn lẩu nhé?”
“Lầu?” Mắt Phó Cảnh Dao mở to, “Sớm đã nghe nói món lẩu ngon không gì bằng, nhưng tôi vẫn chưa được ăn, lần này nhất định phải ăn thật nhiều mới được.”
Ngôn Tiểu Nặc kéo cô bước vào trong quán ăn và ngồi xuống, “Cô ở Mỹ chưa ăn qua món này sau?”
Phó Cảnh Dao lắc đầu: “Chưa được thử, hàng ngày đều là burger, salad, ăn đến nỗi phát ngấy rồi.” Dừng một lúc rồi cô nói tiếp, “Sau khi về nước mình ăn mấy món ăn Trung Quốc, trời ơi thật là ngon nhất trần gian.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Ẩm thực Tứ Xuyên là ẩm thực ngon nhất Trung Quốc đó.”
Phó Cảnh Dao gật đầu lia lịa: “Ừ, tôi nghe anh tôi nói, lẩu là món ngon nhất trong ẩm thực Tứ Xuyên! Uyển Cừ, cô chọn nhiều đồ ăn ngon vào nhé, dù sao hôm nay đều là tôi mời.”
“Được, cô yên tâm, cứ giao lại cho tôi.”Ngôn Tiểu Nặc cười tít mắt và bắt đầu gọi món.
Thực đơn có đầy đủ các món mà cô thích, lần này cô gọi món rất dễ dàng, khiến cho Phó Cảnh Dao nhìn cô ngơ ngác.
Nhân viên phục vụ bưng ra hai cốc dâu đen chua đá, Ngôn Tiểu Nặc đưa cho Phó Cảnh Dao một cốc: “Ăn lẩu mà uống cùng với dâu đen chua là đúng vị luôn.”
Phó Cảnh Dao uống một ngụm rồi ngạc nhiên: “Ngon quá, nó ngon hơn nhiều so với mấy loại nước ép trái cây nguyên chất ở nhà, có một cảm giác rất vị rất đậm.
Ngôn Tiểu Nặc cười tủm tỉm rồi chạm cốc với cô: “Dô.”
Phó Cảnh Dao cũng nhẹ nhàng chạm cốc rồi uống vài ngụm. “Đúng rồi, đằng kia có mấy loại nước chấm, chúng ta cùng qua đó chọn được không?” Ngôn Tiểu Nặc đặt cốc xuống nói với Phó Cảnh Dao, “Cho thêm tỏi vào nước giấm sẽ càng ngon hơn.” Phó Cảnh Dao đồng ý tán thành rồi cùng Ngôn Tiểu Nặc pha hai bát nước chấm quay lại.
Trong quá trình ăn lẩu sẽ rất nóng, Phó Cảnh Dao chỉ hận một nỗi một miếng không cho hết được những thức ăn đó vào miệng, Ngôn Tiểu Nặc cũng ăn rất ngon miệng. “Wow, thật là đã quá.” Phó Cành Dao ăn đến hài lòng rồi xoa lên bụng lại còn nấc lên.
Phó Cảnh Dao vội vàng che miệng lại, mặt đỏ ửng lên.
Ngôn Tiều Nặc dường như cũng đang trả lời cô ấy vậy và cũng nấc lên, “Nhà hàng lẩu này là nhà ngon nhất mà tôi từng ăn ở ngoài.”
Phó Cành Dao cười rất rạng rỡ, “Tôi về nhà sẽ học cách nấu lẩu, chờ tôi biết nấu rồi, tôi sẽ mời cô đến nhà tôi ăn.” = “Đồng ý.” Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc cũng rất vui.
Phó Cảnh Dao xoa xoa bụng rồi nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.
Đang là 8 giờ tối, khách ở nhà hàng Thực Vì Thiên rất đông, khó tránh khỏi có mấy người đàn ông uống say vào nhà vệ sinh.
Lúc Phó Cảnh Dao đang đứng cạnh chậu rửa tay thì có mấy ánh mắt của mấy kẻ đàn ông nhìn lên người cô.
Phó Cảnh Dao không để ý tới, rửa tay xong đặt tay vào bên dưới máy sấy tay.
Trong đó có một kẻ sờ lên tay cô, Phó Cảnh Dao giật mình hốt hoảng, nhanh chóng bỏ chạy.
Một kẻ khác bám lấy vai cô từ phía sau, một mùi rười nồng nặc ập tới, Phó Cảnh Dao nhanh chóng bóp chặt mũi và cố gắng đầy ra. “Các người định làm gì?” Giọng nói của Phó Cảnh Dao rất lạnh lùng, đôi mắt lườm mấy kẻ háo sắc đang chảy nước dãi. “Cô gái, chơi cùng với tụi anh nào.”
“Ui ui, làn da thật là đẹp, tay thật là tron.”
“Thân hình cũng rất đẹp, ôm chắc là thích lắm đây, ha ha.”
Phó Cảnh Dao chưa từng bị đối sử như vậy, mặt cô đỏ ửng lên, nổi cơn thịnh nộ chỉ tay vào mặt mấy kẻ đó: “Các người mau cút đi cho tôi!”
Một trong những tên đó vuốt râu dưới cằm rồi cười: “Mặt đỏ rồi kìa? Lại là một em biết xấu hổ, như vậy lại càng đẹp.”
“Cô gái, đừng có sợ, anh sẽ khiến em trải qua một đêm tuyệt đẹp.” = Phó Cảnh Dao chỉ cảm thấy ghê tởm, sợ đến mức muốn chạy chốn thật nhanh, nhưng bị một kẻ chặn lại, cô hét lên vì sợ hãi.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng hét lên của Phó Cảnh Dao, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thì nhìn thấy Phó Cảnh Dao đang chống lại một cách kịch liệt, muốn thoát khỏi bàn tay có móng vuốt của mấy kẻ đàn ông. “Uyền Cừ, cô mau đi báo cảnh sát, mau lên!” Phó Cảnh Dao giơ chân lên đá vào đầu gối một tên đàn ông. “Cảnh Dao, tôi lập tức đi ngay!” Ngôn Tiểu Nặc đang định đi lấy điện thoại, bước chân chưa kịp nhấc lên thì bị một trong những tên đó kéo lại. “Lại một em nữa đến, em này lại còn xinh hơn.” Một tên lên cơn rượu muốn động chân tay với Ngôn Tiểu Nặc. “Cứu với, cứu tôi với!” Ngôn Tiều Nặc và Phó Cảnh Dao hét lên.
Mọi người xung quanh nhìn thấy mấy tên đàn ông nên không giảm bước tới can ngăn.
Mấy tên đàn ông thấy không có ai dám động đến họ, càng được đà, kéo Ngôn Tiều Nặc và Phó Cảnh Dao ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc trong lúc hoảng loạn cắn lên tay một tên đang kéo cô, tên đàn ông đó bị đau tức lên vả cô một cái lại còn đá cô, “Đồ đàn bà xấu xa, dám cắn ông!”
Ngôn Tiều Nặc bị đạp ngã xuống đất, bàn chân sưng lên.
Cánh tay của Phó Cảnh Dao bị vặn đến nỗi không thể dùng lực, trực tiếp bị lôi ra ngoài, Ngôn Tiểu Nặc cắn răng chịu đau đứng dậy chạy đến kéo chặt lấy tay của Phó Cảnh Dao.
Một số tên phẫn nộ bởi hành động của cô, rồi một tên trong số đó tát một cái lên mặt cô, Ngôn Tiều Nặc bị đánh đến nỗi mắt mờ đi. “Đưa cả hai chúng nó lên xe!” Mấy tên đàn ông kéo họ vào trong xe.