Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu - Chương 242






Là điện thoại của anh, trên điện thoại vẫn đang mở Weibo, còn là nội dụng đứng top một trên Weibo.

“Ngôn Tiểu Nặc cùng một người đàn ông bí mật vụng trộm, được nghỉ là người thừa kế của tập đoàn Lục thị.”

Tiêu đề vô cùng nổi bật dễ nhìn, còn nội dung là cái gì thì một chữ cô cũng không xem được, bên dưới là bức ảnh của cô và Lục Đình đứng cạnh nhau ở vườn bách thảo Giang Hải.

Bất cứ một người nào nhìn thấy ánh mắt chan chứa yêu thương của Lục Đình, chắc chản sẽ không tin hai người họ trong sạch.

Tay Ngôn Tiểu Nặc vừa buông lỏng, chiếc điện thoại đắt tiền bỗng rơi xuống nền sàn đá cấm thạch.

“Xin lỗi.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Em chỉ là đi tìm anh ấy nói cho rõ ràng…”

“Nói rõ điều gì?” Mặc Tây Quyết ngắt lời của cô: “Ôn lại câu chuyện thanh mai trúc mã của hai người ư?”

Ngôn Tiểu Nặc ngây người, Mặc Tây Quyết sao lại biết những chuyện này?”

Vẻ mặt của cô khiến cho Mặc Tây Quyết lạnh thấu tim, quả nhiên cô và người đàn ông kia từng qua lại với nhau, những chuyện kia đều là thật!

Mới tối qua cô còn ở dưới thân anh e ấp như bông hoa mới nở, vậy mà sáng nay vừa thức dậy đã đi vụng trộm với thanh mai trúc mã.

Mặc Tây Quyết gần như muốn phát điên.

Anh nhấc chân lên hung hăng đạp vào bàn uống trà một cái, mặt bàn thủy tinh bị anh đạp cho vỡ nát.

Những mảnh vụn bắn tung tóe, giống như tình cảm giữa hai người đã vỡ vụn, Mặc Tây Quyết xoay người rời khỏi biệt thự.

Ngôn Tiếu Nặc ôm chặt lấy bả vai của mình, cơ thể cô run rấy không cách nào khống chế được. Hết lân này đến lần khác cô nói với bản thân không được như vậy, nhưng toàn thân cô càng run mạnh hơn. Cô đau khổ ngồi bệt xuống.

Tại sao lại như này?

Sao lại thế này?

Những chuyện mà cô không muốn hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, cô không kịp chuẩn bị nên khó mà tiếp nhận.

Cô đau khổ đến mức gần như tê liệt.

Mặc Tây Quyết trực tiếp lái xe rời đi, chiếc xe thể thao Bugatti Veyron mới nhất bị anh phi đi với tốc độ dọa người.

Khả năng cầm lái của anh trước giờ vẫn luôn đỉnh, thế nhưng hôm nay, ngón tay anh nắm chặt vào vô-lăng, xoay một vòng, bánh xe phát ra một âm thanh chói tai, Mặc Tây Quyết đột nhiên phanh gấp.

Trước mắt đều là bức ảnh kia và cả cảnh tượng bên hồ đại học S tối hôm qua anh nhìn thấy.

Anh ấn mở nút gọi điện thoại của xe, nói một câu: “Gọi Lục Sách Bình đến Tập đoàn Đế Quốc gặp tôi!”

Nói xong, anh lại một lần nữa khởi động xe, phi như bay đến Tập đoàn Đế Quốc.

Lục Sách Bình vừa từ Mỹ trở về, vừa mới xuống máy bay thì đã được Toàn Cơ – người mà ông ta chờ đợi bấy lâu, rất khách sáo mời ông ta đến phòng làm việc của Tập đoàn Đế Quốc.

Lục Sách Bình cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cửa thang máy vừa mở, Mặc Tây Quyết lạnh lùng từ trong thang máy bước ra, trên người toát ra một loại sát khí lạnh như băng, khiến cho Lục Sách Bình – người lớn hơn anh tận hai chục tuổi cũng cảm thấy không biết phải làm sao.

Mặc Tây Quyết liếc nhìn Lục Sách Bình một cái, nhưng không hề bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc mà đi về phía hành lang lạnh lùng ném cho ông ta một câu: “Con trai của ông khá quá nhỉ”

Đây tuyệt đối không phải là một câu khen ngợi, chắc chắn không phải.

Lục Sách Bình trong lòng biết rõ, nhưng ông ta vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vẫn như không biết gì cười nói: “Tống giám đốc Mặc, con trai tôi nó không hiểu chuyện, nếu như có chỗ nào đắc tội với anh…”

Ông ta còn chưa nói hết câu, Mặc Tây Quyết đã ném một tờ báo vào mặt ông ta.

Lục Sách Bình vô cùng bối rối, cơ thể có chút dao động, mắt nhìn chăm chằm vào dòng chữ trên tờ báo hai giây, ổn định lại tinh thân rồi mới cúi xuống nhặt tờ báo dưới đất lên.

Ông ta nhìn thấy tiêu đề ghi là… Cậu chủ nhà họ Lục vụng trộm với Ngôn Tiểu Nặc, sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng.

Người khác không biết nhưng Lục Sách Bình biết, Ngôn Tiểu Nặc là người phụ nữ mà Mặc Tây Quyết coi trọng, con đường sự nghiệp rạng rỡ mà cô đang đi toàn bộ đều do Mặc Tây Quyết tặng, anh ở phía sau giúp đỡ cưng chiều cô đến tận trời xanh.

Lãnh đạo cấp cao đều biết chuyện này, chỉ là Mặc Tây Quyết không nói thì chẳng có ai dám chủ động nhắc đến, mọi người chỉ ngầm hiểu mà thôi.

Nhưng mà tại sao con trai ông ta lại dây dưa với người phụ nữ này? Càng đáng sợ hơn khi đó còn là người phụ nữ của Mặc Tây Quyết.

Người đàn ông nào cam tâm tình nguyện để mình bị đội lên chiếc mũ xanh cơ chứ?

“Tổng giám đốc Mặc, đây nhất định là hiểu lầm” Lục Sách Bình vội vàng nói, trên trán lãm tấm mồ hôi, giờ phút này ông ta vô cùng hoang mang lo sợ: “Về nhà tôi nhất định sẽ hỏi Lục Đình cho ra nhẽ, xin tổng giám đốc Mặc cứ yên tâm.”

“Về nhà?” Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Tôi thấy ông cũng không cần thiết phải về nhà rồi hẵng hỏi đâu”

Lục Sách Bình kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Mặc Tây Quyết, trong giọng nói gần như là lời cầu xin: “Tổng giám đốc Mặc, xin anh đừng làm hại con trai tôi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt”

“Con trai ông năm nay cũng nên tốt nghiệp rồi nhỉ, nghe nói ông chuẩn bị đưa cậu ta đi học nghiên cứu sâu hơn?” Mặc Tây Quyết lãnh đạm nói: “Nếu đã quyết định sẵn con đường sau này rồi, thế thì đi sớm vài ngày có lẽ cũng không sao đúng chứ?”

Lục Sách Bình thở phào một hơi, gật gật đầu: “Vâng, tôi hiếu ý của anh”

Mặc Tây Quyết hừ lạnh một tiếng: “Tôi không hy vọng nhìn thấy con trai ông thêm bất cứ một lân nào nữa, nếu không thì Lục thị sẽ chỉ còn trong lịch sử”

“Vâng, cảm ơn tống giám đốc Mặc đã giơ cao đánh khẽ.” Lục Sách Bình lúc này chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc Tây Quyết không nói thêm gì, xoay người bước vào phòng làm việc, nặng nề đóng cửa lại.

Lục Sách Bình vẫn đứng ở đó, cảm thấy toàn thân lẫn đầu óc đều rất mệt mỏi.