Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu - Chương 120






Giọng nói của Mặc Tây Quyết giống như ngọt ngào giống như số cô la phủ bơ ca cao, có một chút thanh ngọt êm dịu ấm áp, nhẹn nhàng chảy qua trái tim cô.

Cô đã thấy những chuyển biến của sự việc trước đó, và cô chỉ thấy khó có thể hình dung nổi.

Weibo chính thức của tập đoàn Đế Quốc đã đưa ra một loạt bằng chứng bao gồm bối cảnh của người sao chép, động cơ, và một loạt các quá trình đã bị phơi bày một cách tàn nhẫn. Những người từng theo làn sóng chỉ mắng Ngôn Tiểu Nặc dần dần chuyển sang chửi mắng Weibo của người sao chép giả kia. Người sao chép kia buộc phải đóng Weibo ban đầu lại và tắt hết các bình luận đi.

Còn fan hâm mộ của Ngôn Tiểu Nặc tăng từ 200 vạn lên đến 500 vạn lượng fan hâm mộ, cô dường như phá kỷ lục về tăng trưởng của fan hâm mộ.

Không ít những fan hâm mộ còn bình luận, nói rằng rất trông đợi vào tác phẩm vòng thi trung kết sắp tới của cô, luôn luôn ủng hộ cô.

Ngôn Tiểu Nặc không đọc hết được chỉ đăng một dòng Weibo nói rằng cô rất cảm kích những người ủng hộ cô, và cô sẽ tiếp tục chăm chỉ để chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế sắp tới. Mọi người lại bắt đầu khen ngợi sự tích cực, chính nghĩa, tinh thần cởi mở của cô và v…thể hiện từ một fan hâm mộ qua đường giờ đã trở thành fan hâm mộ trung thành.

Ngôn Tiểu Nặc ngượng cười, có điều mọi việc cũng được xem như đã qua, tâm trạng cô cũng tốt lên rất nhiều. Ở trong bếp vừa bận vừa nghĩ đến quá trình xử lý của tập đoàn Để Quốc, cô luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

Vì thế mà cô cười mim, giọng điệu nhẹ nhàng nói với anh: “Anh mệt rồi phải không? Em có nấu canh cho anh này”

Sau một ngày làm việc vất vả, uống bát canh do chính tay cô nấu, cảm thấy dạ dày rất thoải mái, sắc mặt của Mặc Tây Quyết tốt lên rất nhiều, trên khuôn mặt góc cạnh trở nên thoải mái với một biểu cảm dịu dàng.

Thấy anh uống canh xong, cô nhẹ nhàng hói: “Em thấy anh đăng Weibo, nhưng em vẫn có chút khó hiểu.”

“Khó hiểu ở đâu?” Mặc Tây Quyết không nhìn cô, lấy khăn ướt lau miệng. “Động cơ” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào đôi mắt rũ xuống của Mặc Tây Quyết, “Mặc dù Trần Đình Đình bất hoà với em, nhưng sao cô ta lại không trực tiếp. “Em có biết mượn dao giết người không?” Mặc Tây Quyết không chờ cô nói xong, rồi ngước mắt lên nhìn cô và nói.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc càng khó hiểu, “Nhưng mà sự việc sớm muộn giấy cũng không bọc được lửa, bọn họ nên nghĩ đủ mọi cách khiến em không được nói chuyện này ra và phải giữ im lặng mãi mãi mới đúng, không thì muôn đời không lấy lại được.”

Một tia tán dương loé lên trong đôi mắt của Mặc Tây Quyết, “Em rất biết phân tích đấy.”

“Em chỉ thấy sau lưng vẫn còn uẩn khúc.” Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi tầm mắt của anh và nói.

Một lúc sau, Mặc Tây Quyết cười nhẹ, “Anh vẫn chưa ăn no, em định để cho anh chết đói sao?”

Anh cố tình chuyển sang chủ đề khác, giống như một kiểu gián tiếp thừa nhận. Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhưng không dễ dàng từ bỏ như vậy: “Anh trả lời em trước thì em sẽ nấu cho anh.”

Nụ cười của Mặc Tây Quyết đóng băng trên khuôn mặt và chỉ nói với cô: “Có những lúc biết nhiều quá không phải là việc tốt, em chỉ cần nhớ là việc này đã qua rồi là được.”

Anh không phải là không điều tra đến cùng, chỉ là anh khó chấp nhận vào kết quả đó, huống hồ lại để cô phải chịu đựng sao?

Thân làm cha mẹ, nhưng lại để người khác huỷ hoại tiền đồ tương lai của con gái mình, để người khác mắng và lạm dụng con gái mình, Mặc Tây Quyết cũng được coi là rất nhân từ. Ngôn Tiểu Nặc lại hoàn toàn hiểu nhầm ý của anh, cô không muốn truy hỏi nữa, chỉ nói một câu: “Anh chờ em một chút, em sẽ nấu cho anh liền”

Mặc Tây Quyết biết trong lòng cô không vui, nhưng vẫn lựa chọn sự im lặng.

Trí tuệ của cô anh biết, anh chỉ cần sơ hở một chút sơ suất cô sẽ có cách làm mọi chuyện sáng tỏ. “Là anh muốn tốt cho em” Mặc Tây Quyết chỉ có thể nói trước khi cô đi vào nhà bếp. Muốn tốt cho cô?

Ngôn Tiểu Nặc đứng người lại, anh đang nghĩ cho cô sao? Đôi mắt nhìn anh bằng một ánh mắt khó hiểu, nhưng anh cũng không nhắc tới những lời vừa nói và nói: “Anh muốn ăn mì cà chua mà em nấu.”

Cái dạ dày cao quý của anh gần như bị cô biến thành thường dân rồi, Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười lên, tạm thời quên đi điều không vui vừa rồi.

Ngày hôm sau Ngôn Tiểu Nặc đến lớp, rõ ràng thấy ảnh mắt của mọi người nhìn cô rất khác thường. Ngoài những người theo phe của Trần Đình Đình luôn coi thường cô ra, những người bạn khác đối với cô cũng được coi là tốt bụng. Nhưng hôm nay khi cô bước vào trong phòng học, ánh mắt của mọi người luôn dõi theo người cô, một kiểu ngưỡng mộ đổ kị và có chút sợ hãi.

Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến ánh måt thân thiện của những mấy người bạn học cũ, và cái nhìn này khiến cô cảm thấy như đang đeo mặt nạ nhìn cô vậy, khiến cô cảm thấy không được thoải mái.

Đương nhiên những người này không bao gồm Phó Cảnh Dao, Phó Cảnh Dao vẫn chân thành thẳng thắn với cô như mọi khi, “Uyển Cừ, có không sao chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Không sao rồi.”

Lời cô vừa nói xong, người con gái ngồi trước mặt cô từ trước tới nay không bao giờ quay xuống nhìn cô, tự nhiên hôm nay quay lại cười với cô: “Tôi biết là Uyển Cừ chắc chắn là vô tội!”

“Đúng thể, đúng thế, Uyển Cừ là người giỏi nhất, tốt bụng nhất ở lớp chúng ta, sao lại có thể làm ra những việc như vậy được chứ.”

“Đúng vậy, Uyển Cừ, cô xem chúng ta đều là bạn cùng lớp, lần này Mặc Tây Quyết bảo vệ cô như vậy, sau này con đường tiền đồ của cô vô cùng sáng lạn rồi!”