Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu - Chương 109






Ngôn Tieu Nặc lật từng trang ra xem, bị con số trên đó làm cho ngạc nhiên, người cậu của cô thật có gan lớn.

Hèn chi Mặc Tây Quyết nói người cậu của cô bây giờ như đang đứng trên rìa vách đá mà không biết gì.

Cô gấp lại tập tài liệu, thu lại nụ cười, ánh mắt đột nhiên trở lên sắc bén, “Tôi nỏi cô, nếu như không trả đúng hạn thì hậu quả the nào?”

Người phụ nữ khoanh tay là nói, “Theo như bản hợp đồng này mà nói nếu như tập đoàn Diệu Hoa bị phá sản thì tới lúc đó bị rơi vào công ty nào cũng khó mà biết được.”

Ngôn Tiểu Nặc dùng đến 12 phần sức lực kiểm soát bản thân để không thể hiện ra biểu cảm bối rối. “Tôi muốn cầm bản tài liệu này đi có được không?” Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ rồi hỏi.

Người phụ nữ gật đầu, “Quản gia Duy Đức có dặn, chúng tôi sẽ làm theo những lời mà cô Ngôn nói, tập tài liệu này cô cứ cầm về đi.”

Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tập tài liệu, rồi đứng dậy, “Cảm ơn cô, chỉ sợ sau này sẽ còn đến làm phiền cô.”

“Lúc nào cũng hoan nghênh cô Ngôn tới.” Lời nói của người phụ nữ hoàn toàn dứt khoát dõng dạc, không có một chút hoài nghi và bày tỏ thái độ ủng hộ.

Nói chuyện với những người thông minh thật không mất sức chút nào, Ngôn Tiểu Nặc cảm ơn một lần nữa rồi lên xe đến nhà người cậu.

Khi cô đứng trước cửa nhà của người cậu, trong lòng có chút đau lòng, hơn một tháng trước đó vào một ngày trời mưa, chính là bắt đầu từ nơi này, cô rơi vào hoàn cảnh không thể quay trở lại như xưa, Thần thái bất giác trở lên lạnh lùng, vú Cát thấy cô tới rất kinh ngạc, “Cô Ngôn cô tới sao” Ngôn Tiểu Nặc chi gật đầu nhẹ, bước vào cổng lớn và hỏi: “Trong nhà có ai không?”

“Có mọi người đều ở trong nhà” Vú Cát nhanh chóng trả lời, nhưng lại bước lùi về sau hai bước, trên gương mặt hiện lên một sự sợ hãi không tả được.

Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm, trực tiếp đẩy cánh cửa phòng khách của căn biệt thự ra rồi bước thẳng vào phòng.

Ở biệt thự Hằng An mới hơn một tháng nhưng khi bước vào phòng khách của người cậu cô có cảm giác xa lạ, bố cục quả nhỏ và con mắt thẩm mĩ trang trí quá tệ.

Đương nhiên là còn có hai người mà cô ghét.

Ngôn Ngọc Thanh không ngờ cô lại đến đây, sắc mắt tối sầm lại, “Cô tới đây làm gì?”

Ngôn Tiểu Nặc không thèm nhìn ông ta lấy một cái, rồi bước qua người cậu rồi ngồi lên ghế sofa, ngồi xuống một cách thong thả, giọng nói trầm đi: “Đương nhiên vì chuyện giấy tờ đất mới tới rồi.”

“Cô sẽ đưa giấy tờ đất ra sao?” Ngôn Ngọc Thanh cười nhạt, “Tôi sợ điều đó là không thể ?”

“Ông nói đúng rồi, không thể được” Ngôn Tiểu Nặc thưởng thức một ngụm trà nhỏ, thật khó uống, vẫn là nước lọc uống ngon hơn, “Tôi nghĩ với mong muốn kiếm tiền của ông, không thể nào chỉ vì giấy tờ đất mà đau đầu, nhất định sẽ nghĩ cách khác, để che đậy đi những việc làm ngu dốt của ông.” Lời cô vừa nói ra, sắc mặt của Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh chợt biến sắc.

Ngôn Tiểu Nặc thư thái nói: “Sử dụng vay nặng lãi đương nhiên có thể kiếm đủ tiền trong một thời gian nhanh nhất, nhưng rủi ro cũng quá lớn, nếu như không có năng lực để trả thì tập đoàn Diệu Hoa sẽ tan biến thành mây khói, tôi nói có đúng không?”

“Cô từ đầu mà biết những việc này? Lý Tịnh hét lên.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lý Tịnh rồi cười chế nhạo, Ngôn Ngọc Thanh tiến về phía trước và tát vào mặt Lý Tịnh một cái, “Câm miệng! Đừng có mà nói linh tinh!”

Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.

Ngôn Tiểu Nặc lây ra tài liệu từ công ty cho vay tiền vứt lên mặt bàn chà, sắc mặt của Ngôn Ngọc Thanh trắng bợt như người chết. “Cô muốn thể nào?” Ngôn Ngọc Thanh run rẩy nói.

Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, bước tới trước mặt Ngôn Ngọc Thanh, điềm tĩnh nói: “Thứ nhất, tôi muốn ông từ bỏ ý đồ lấy giấy tờ đất đai; thứ hai ông đã nói công ty thiếu vốn vì phải chi trả y tế cho bà ngoại, vậy thì 40 vạn lúc đó tôi sẽ trả lại cho ông và ông không được mang chuyện này ra để làm khó với bà ngoại nữa.”

Nói xong, cô lấy ra bản hợp đồng ã chuẩn bị từ trước, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ấy, “Nếu như ông không đồng ý vậy thì vụ việc này sẽ không giấu được đâu.”

Ngôn Ngọc Thanh nghiến răng cay cú, lấy bút ra rồi ký vào tờ hiệp ước, Ngôn Tiểu Nặc lại đưa dấu ấn vân tay qua, Ngôn Ngọc Thanh lại phải ẩn dấu vân tay.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn kỹ bản hiệp ước rồi cất đi, lấy thẻ ngân hàng sớm đã chuẩn bị từ trước trong túi ra rồi đặt trên bàn. “Cậu, tôi vẫn phải nhắc chmột câu, có một số việc cậu làm quá vội vàng, khó mà tránh khỏi sơ hở, nếu như cậu rơi vào hố sâu nào, nếu có chết thì một mình cậu chết chứ đừng liên luy tới tập đoàn Diệu Hoa.” Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói xong rồi rời đi.

Cô bước ra khỏi cánh cửa lớn nhà họ Ngôn, nghe thấy tiếng chửi rủa của Lý Tịnh, “Cái đồ oắt con, thực sự đủ lông đủ cánh rồi, lại còn dám nói những lời đó với chúng ta, cô ta lẽ nào không sợ chúng ta nói việc bê bối của cô ta cho bà già kia sao?”

Sau đó là tiếng nói của Ngôn Ngọc Thanh, “Cô im ngay miệng vào cho tôi! Không có tập đoàn Diệu Hoa thì chúng ta có mà ra đường cả lũ rồi! Giờ Ngôn Tiểu Nặc không biết có được mối quan hệ của ai, chúng ta hoàn toàn không thể động vào nó.”

Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi sâu, rồi lắc đầu bước ra khỏi nhà họ Ngôn. 40 vạn đối lại căn nhà cũ ở quê, cô dương nhiên sẽ không hối hận, có được 40 vạn này tập đoàn Diệu Hoa có thể dễ thở một chút.

Cô đã xem hợp đồng giữa tập đoàn Đế Quốc và tập đoàn Diệu Hoa, dựa vào thu nhập lợi nhuận hàng tháng hiện tại, trước khi hợp đồng hết hạn, nếu như không có sự cố gì, tập đoàn Diệu Hoa không những có thể trả được khoản vay nặng lãi mà còn có thể kiểm được một số tiền.

Chỉ là hai vợ chồng nhà cậu sẽ không vì chuyện này mà thầy cảm ơn cô, mà ngược lại vì điều này mà đổ lỗi cho cô, đổ kỵ cô, thậm chí là cố gắng nghĩ mọi kế để phòng bị cô, đối phó cô.

Có điều cô cũng chẳng quan tâm, nếu như tập đoàn Diệu Hoa không còn nữa, bà ngoại sẽ rất đau lòng. Ngôn Tiểu Nặc đi đến cuối đường, xe của Mặc Tây Quyết đã ở đó chờ cô rồi, cô lấy lại tinh thần rồi lên xe. “Bao ngày không gặp, người nhà cũng không giữ em ở lại ăn cơm sao?” Mặc Tây Quyết vô tình hỏi cô.

Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy tim đập loạn lên.