Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 886




Chương 886


Tô Lam vẫn muốn đút cho anh ăn.


“Nếu em thấy có lỗi với anh thì làm thêm nhiều thịt cho anh đi!”


“Có thể em phải ra ngoài đóng phim.”


Tô Lam im lặng một lúc lâu rồi nói.


“Lại ra ngoài à?”


Quan Triều Viễn ít nhiều gì vẫn có chút thất vọng, nhưng anh cũng rất mong Tô Lam sẽ ra ngoài, tình hình hiện tại của anh mỗi ngày một tệ hơn, không chừng lúc nào đó anh sẽ làm tổn thương cô.


“Đại Sơn còn nội dung cuối cùng nữa, nhanh thì một tuần, chậm thì mười ngày, em chắc chắn sẽ về.”


Tô Lam như đang đưa ra giấy đảm bảo.


“Được thôi, vậy em phải về sớm, anh sẽ nhớ em.”


“Bây giờ em lo lắng đồ ăn của anh hơn, em vừa đi anh lại không ăn uống đầy đủ.”


Thấy Quan Triều Viễn vừa có chút khởi sắc cô đã lại phải đi đóng phim rồi, Tô Lam vẫn hơi lo lắng.


“Em yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”


“Em đã nói với dì Phương rồi, ngày nào dì ấy cũng sẽ nấu canh cho anh, còn làm thức ăn thì em cũng sẽ bảo dì ấy đổi nhiều món một chút cho anh, nếu anh… không muốn ở bên này thì cũng phải nhắc đầu bếp bên đó làm mấy món bổ máu.”


Nhắc đến hoa viên Crystal , Tô Lam vẫn có chút để ý.


Bởi vì bà Ôn, cô chưa bao giờ sống trong biệt thự thuộc về Quan Triều Viễn.


Mặc dù Quan Triều Viễn cũng biết ‘bên đó’ mà Tô Lam nói là bên nào.


“Không vui à?”


“Có gì không vui chứ?” Tô Lam miễn cưỡng cười, tiếp tục đút cơm cho Quan Triều Viễn.


“Nhưng khi em nhắc tới bên đó liền có chút không vui.”


“Anh nghĩ nhiều rồi, mau ăn đi, sau khi ăn xong em còn phải thu dọn đồ đạc.”


Ăn xong, Tô Lam lên lầu thu dọn đồ đạc.


Quan Triều Viễn cũng lên lầu nhìn Tô Lam dọn đồ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Tô Lam xếp vali, kéo khóa và đặt sang một bên.


“Tối nay đi ngủ sớm.”


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam như thể sợ cô sẽ bỏ chạy.


“Em giận anh à?”


“Không, em giận gì chứ?”


“Vì anh chưa bao giờ đưa em đến sống ở đó mà lại đưa người phụ nữ khác đến.”


Quan Triều Viễn cũng rất thẳng thắn.


“Sao em không hỏi anh tại sao lại làm như vậy?”


Tô Lam miễn cưỡng cười cười.


“Chắc chắn anh có lý do của mình.”


Quan Triều Viễn lập tức hôn lên môi Tô Lam.


“Tin tưởng anh như vậy sao?”


Hai người nhìn nhau.


Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Lam cũng không còn là người hay suy nghĩ lung tung nữa.