Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 793




Chương 793


“Tôi rõ ràng chỉ muốn tốt cho mợ chủ thôi!”


“Cô có rắp tâm gì, trong lòng cô biết rõ nhất!”


“Được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa, lập tức tới bệnh viện đi!”


Tô Lam hét lên một tiếng là hai người kia lập tức ngậm miệng.


Bọn họ vội lên xe chạy tới bệnh viện.


“Ông Trần, làm phiền ông lái nhanh một chút!” Tô Lam giục.


“Mợ chủ, mợ đừng quá sốt ruột, cậu chủ phúc lớn mạng lớn sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ chúng ta phải chú ý an toàn là trên hết.”


Lục Uy Nhiên vội trấn an.


Từ Phóng cười lạnh.


“Bây giờ cô thật biết quan tâm tới mợ chủ đấy, vậy lúc trước cô đã làm gì hả? Đáng lẽ ra cô nên nói chuyện này cho mợ chủ biết sớm!”


Lục Uy Nhiên hung hăng trừng mắt với Từ Phóng.


Tô Lam không nói lời nào.


Quan Triều Viễn thường lái xe rất nhanh, trước đây cô đã từng nhắc nhở anh nhưng đàn ông ở độ tuổi như anh mà lái xe thì đâu để ý nhiều như vậy.


Cũng không biết anh bị thương thế nào.


Chiếc xe nhanh chóng tới bệnh viện Q.M.


Tô Lam vội vàng xuống xe và vào bệnh viện, vừa vặn gặp được bác sĩ đã khám chân cho mình.


“Bác sỹ Lâm, chồng tôi thế nào?”


“À, mợ chủ ạ! Mợ chủ, sao giờ mợ mới qua? Bây giờ sếp Quanđã không sao, chỉ bị gãy tay phải và chuyển sang phòng bệnh rồi. Để tôi dẫn mợ qua đó.”


Tô Lam nghe bác sĩ nói vậy với bớt lo lắng.


“Được.”


Bác sỹ Lâm nhìn Từ Phóng và Lục Uy Nhiên.


“Hai người đừng qua đó, sếp Quancó dặn rồi.”


Bác sĩ nói xong lại dẫn Tô Lam tới phòng bệnh của Quan Triều Viễn.


Tô Lam vừa định vào phòng, đã nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên ngồi bên giường Quan Triều Viễn!


Quan Triều Viễn nằm trên giường, tay phải bó thạch cao, quấn băng gạc rất dày, Tiêu Mạch Nhiên ngồi bên giường anh.


Tô Lam không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ biết là Tiêu Mạch Nhiên ghé vào rất gần.


Nhìn vô cùng thân mật.


Bác sĩ Lâm thấy cảnh này cũng cảm thấy hết sức khó xử.


“Mợ chủ, chuyện đó…”


“Có phải cô ấy đến từ sớm rồi không?” Tô Lam khẽ hỏi.


“Tôi cũng không rõ lắm.”


Tô Lam đau khổ nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt cô.


“Anh ấy không sao chứ?”