Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 786




Chương 786


Tô Lam nhìn ra ngoài, thấy chiếc xe đã đến phía ngoài hoa viên Crystal.


Cô nhận ra bức tường này.


Tài xế đột nhiên đỗ xe lại.


“Cô gái, cô xuống xe đi, tới bên này thì tôi không thể bám theo được nữa đâu.”


“Sao vậy bác?”


“Ôi, tôi nói có lẽ cô không tin. Lần trước tôi chở khách đi ngang qua bên này, hơn nửa đêm nghe có tiếng kêu gì đó đặc biệt kinh người làm tôi sợ gần chết! Hôm đó là rằm tháng giêng đấy! Dưới mặt trăng lớn như vậy lại nghe được âm thanh kỳ quái đáng sợ!”


“Ồ.”


Tô Lam lập tức lấy ví tiền, móc ra một trăm đưa cho tài xế.


“Làm phiền bác tài rồi, bác không cần phải trả lại đâu.”


“Được, cảm ơn, cảm ơn. Nhưng cô gái à, tôi vẫn muốn nhắc cô một câu, cô đừng qua. Nhỡ trong này thật sự có thứ gì không sạch sẽ thì sao? Thời buổi này, chuyện lạ nào chẳng có!”


“Cảm ơn bác đã nhắc.”


Tô Lam vẫn cố chấp bước xuống xe. Bác tài xế thấy vậy thở dài rồi lái xe đi.


Cô đi dọc theo bên ngoài bức tường về phía trước.


Ngoài dự đoán của Tô Lam, chiếc xe Raphael Ferrari do Quan Triều Viễn lái chợt giảm tốc độ.


Cô chạy chậm, dè dặt men theo bức tường.


Không biết có phải chiếc Ferrari do Quan Triều Viễn lái gặp sự cố hay không mà chợt giảm tốc độ, đi rất chậm, lúc này Tô Lam mới có thể theo kịp.


Đến cổng hoa viên Crystal, chiếc Ferrari đi thẳng vào trong.


Tô Lam thấy Quan Triều Viễn vào trong hoa viên Crystal mới lén lút đi tới cổng, phát hiện không ngờ ở đây chẳng có ai canh giữ!


Đây đúng là một cơ hội tốt!


Tô Lam dè dặt bước vào. Ở đây thật sự quá lớn, cô lo lắng mình sẽ lạc đường nên không dám đi quá sâu vào bên trong.


Đột nhiên, cô dừng lại!


Bởi vì cô nhìn thấy chiếc xe đỗ ngay sát bên cạnh chiếc Raphael Ferrari…


Đó là xe của Tiêu Mạch Nhiên.


Bọn họ hẹn hò ở đây sao?


Đột nhiên có giọng nói vọng tới, Tô Lam lập tức ngồi thụp xuống.


“Cô Tiêu kia là mợ chủ của chúng ta à?”


“Chắc vậy nhỉ? Nếu không phải, sao cậu chủ có thể thu xếp cho cô ta ở đây chứ?”


“Nhưng tôi nghe Triệu Ni Ni nói mợ chủ Quan của chúng ta đang ở trong một biệt thự khác.”


“Chúng ta chỉ là người giúp việc, cậu chủ bảo chúng ta hầu hạ ai thì chúng ta hầu hạ người đó, quan tâm nhiều như vậy làm gì!”


Hai người giúp việc đi qua trước xe cũng không phát hiện ra Tô Lam.


Cô lại nghe rõ ràng lời hai người nói.