Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 750




Chương 750


“Ồ, thì ra là vậy à…”


Giọng điệu của Giản Ngọc đầy nghi ngờ.


“Vâng.”


Giản Ngọc mỉm cười và không phản bác gì.


“Tô Lam, anh kể cho em nghe một câu chuyện vậy.”


“Kể chuyện?”


Tô Lam quay đầu lại nhìn Giản Ngọc, không biết Giản Ngọc đang định làm gì.


Người đàn ông này giống Quan Triều Viễn, trước nay không thích làm việc theo lẽ thường, cô không bao giờ đoán được anh muốn làm gì.


“Sao hả? Như thể tiếp theo anh sẽ hại em không bằng.”


Khóe môi bên trái của Giản Ngọc từ từ nhếch lên.


“Không phải pháo hoa đẹp như vậy cộng thêm câu chuyện của anh sẽ càng đẹp hơn sao?”


“Chỉ cần không phải chuyện ma là được, anh kể đi.”


Giản Ngọc cũng quay đầu nhìn theo hướng pháo hoa.


“Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng sâu thẳm…”


Sau khi nghe câu mở đầu, Tô Lam lập tức bật cười.


“Anh Ngọc, anh định kể chuyện cổ tích cho em nghe đấy à? Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn hay là Cô bé Lọ lem?”


“Em yêu, đừng ngắt lời anh!”


Tô Lam nhún vai tiếp tục ngắm pháo hoa.


“Trong khu rừng sâu thẳm này có rất nhiều động vật sinh sống, thật ra loài động vật xưng vương xưng bá ở đây không phải là hổ hay sư tử gì, mà là đàn sói. Cầm đầu là một con sói trắng toàn thân trắng như tuyết, đàn sói tôn kính gọi nó là Vua sói, tất cả sói trong đàn đều nghe theo mệnh lệnh của nó.”


“Một ngày nọ, Vua sói trắng đang ở trong rừng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, nó đi theo tiếng khóc và tìm thấy một đứa trẻ sơ sinh. Đôi khi con người cũng sẽ xông vào trong khu rừng này, nhưng sẽ luôn một đi không trở lại, những con thú trong rừng đều duy trì sự hoang dã, chúng sẽ không tha cho con người.”


“Đối với Vua sói trắng mà nói, một món ăn tươi ngon như vậy là một sự hấp dẫn, trong lúc nó chuẩn bị há miệng thưởng thức, ăn no một bữa thì đứa trẻ này lại cười với nó. Động vật hoang dã cũng có linh tính, lúc đó Vua sói trắng vừa mới sinh con xong, là một Vua sói trắng tràn đầy tình mẫu tử.”


“Có lẽ vì tình mẫu tử của nó trỗi dậy, nó đã mang đứa bé này về hang ổ và đặt đứa bé này cạnh con của mình, cho đến khi đứa trẻ được sáu tuổi.”


Tô Lam đột nhiên bị câu chuyện của Giản Ngọc thu hút.


“Vậy đứa trẻ đó thì sao?”


Giản Ngọc không để ý đến lời Tô Lam nói mà tiếp tục kể chuyện.


“Bởi vì đứa trẻ này lớn lên cùng sói, cho dù đến sáu tuổi vẫn không biết nói nhưng lại học tiếng kêu của sói. Do nó sống trong rừng rậm phải tránh né rất nhiều con thú hoang nên luyện ra được tốc độ rất nhanh, sức lực mạnh mẽ và hàm răng rất sắc bén, thậm chí có thể đứng đầu một vùng.”


“Đột nhiên có một ngày, một đám người trộm mộ tới khu rừng rậm. Chúng phát hiện ra trong đó có một ngôi mộ lớn và vô tình tìm thấy đứa trẻ này, biết bản lĩnh của nó cực tốt mới lừa nó vào thăm dò ngôi mộ giúp mình. Dù sao các ngôi mộ lớn đều bố trí rất nhiều cơ quan.”


“Vậy chẳng phải đứa trẻ rất thảm à?” Tô Lam hỏi.


Đứa trẻ này quá đáng thương.