Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4815




Chương 4815

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tô Lam, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nói: ‘Em nghỉ ngơi sớm đi, anh còn có một số chuyện cần xử lý.”

“Vâng, làm xong thì cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Lam gật đầu rồi đưa mắt nhìn Quan Triều Viễn đi ra ngoài.

Sau khi cô rửa mặt xong xuôi, đang chuẩn bị lên giường ngủ thì đột nhiên điện thoại của cô lại vang lên.

Tô Lam nhìn thoáng qua thì phát hiện đó là một dãy số xa lạ.

Mặc dù không có ghi chú tên nhưng dường như cô cảm thấy dãy số điện thoại này khá là quen.

“A lô?”

Tô Lam vừa mới nhấn nghe máy thì điện thoại đã vang lên một giọng nói trâm khàn mạnh mẽ của người đàn ông: “Quả ớt nhỏ, rõ ràng là vừa rồi em có nhìn thấy tôi, tại sao lại giả vờ như không nhìn thấy?”

“Thậm chí còn chẳng chào hỏi câu nào, người ta đau lòng và thất vọng lắm đó biết không.”

Giọng nói này… là Chiến Lưu Thành à?

Chẳng trách mình lại cảm thấy số điện thoại kia khá là quen.

Cô nói rồi mà, nếu như là bạn của mình thì chắc chắn không thể nào không lưu số điện thoại được.

Lúc Tô Lam mở miệng nói chuyện thì trong giọng nói của cô có thêm vài phần mất kiên nhẫn.

“Hóa ra người vừa nãy là anh à? Tên họ Chiến kia, đến cùng anh muốn làm gì hả?”

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi là phụ nữ có chồng, còn có ba đứa con, đồng thời †ôi cũng dùng tính mạng của mình mà thề với anh, đời này tôi sẽ không ly hôn.”

“Nếu như anh muốn tìm người để theo đuổi, giết thời gian thì tôi có thể nói thẳng cho anh biết rằng anh tìm nhầm người rồi.”

Tô Lam nói xong rồi định cúp máy luôn.

“Quả ớt nhỏ biết gì không? Tôi vẫn thích nhìn dáng vẻ tức giận của em hơn, tràn đầy sức sống.”

Lúc người đàn ông kia nói chuyện thì trong giọng nói của ông ta có ý cười.

Tràn đầy sức sống?

Không biết vì sao mà đột nhiên cái cảm giác kỳ quái khi bị người khác nhìn chăm chú lúc nấy lại trở về.

Tô Lam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.

Bên ngoài tối mịt, ngoại trừ đèn đường ngẫu nhiên lấp lóe ra thì không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Chẳng lẽ tên biến thái kia vẫn đang núp trong một góc khác, lén lút theo dõi mình à?

Không thể nào, hệ thống an ninh của biệt thự núi Ngự Cảnh là tốt nhất.

Hơn nữa bởi vì là một tòa biệt thự riêng biệt nên khoảng cách của các nhà với nhau đều rất xa.

Đến cùng là người đàn ông này là ai?

Anh ta dây dưa với mình như thế này là muốn làm cái gì?

Tô Lam vội vàng đi tới bên cạnh cửa sổ rồi kéo màn cửa lại, cô nói với giọng vô cùng lạnh lùng: “Chiến Lưu Thành, tôi không cần biết anh là ai, cũng chẳng quan tâm anh có lai lịch gì, hoặc ôm mục đích bẩn thỉu gì. Tốt nhất là anh đừng chọc tới tôi.

Người đàn ông đang ngồi trong xe không nhìn thấy được bóng người uyển chuyển thì có chút tiếc nuối, anh ta thở dài một hơi rồi nói: ‘Chậc chậc chậc, Quả ớt nhỏ, tôi thích em như thế, sao em lại vô tình vậy chứ, chẳng lẽ em không sợ tôi bị tổn thương sao?”

“Đến cùng là anh muốn làm gì, anh có mục đích gì hả?”