Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4606




Chương 4606

Dòng nước chảy lên mặt cô rất lạnh lẽo, rất đau, nhưng cô không buông ra, cô muốn giúp anh.

Quan Triều Viễn nhìn cô, đột nhiên đặt cô lên tường. Tô Lam hơi chững lại vì động tác bất thình lình của anh.

Vòi sen còn đang ch ảy nước.

“Ra ngoài, không thì anh không biết mình sẽ làm chuyện gì đâu.” Quan Triều Viễn khàn giọng nói.

Tô Lam chớp mắt, xem ra Quan Triều Viễn đã khôi phục bình thường. Cô nở nụ cười, rất muốn nói chuyện, nhưng chỉ cần cô mở miệng ra thì cổ họng lại đau nhói chịu không nổi.

“Em còn cười được à?”

Thấy cô đã bị thương đến mức này, rất có khả năng là do mình gây ra, vậy mà cô còn cười với mình.

Thực ra Quan Triều Viễn rất thích nhìn nụ cười của Tô Lam. Nụ cười của cô như ánh năng tươi đẹp, đôi mắt cong lên, còn lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.

Mỗi lần thấy nụ cười của Tô Lam, anh đều có cảm giác như có ánh nắng chiếu vào trong lòng.

Tô Lam buồn bực. Cô chỉ vui mừng vì thấy anh ấy khôi phục bình thường thôi mà. Cô không thể nói, chẳng lẽ còn không cho cô cười sao?

Cô chỉ cười với người quen thuộc hay là người mình thích mà thôi. Còn đối với người khác, cô luôn lạnh mặt. Thế nên lần đầu tiên gặp cô, rất nhiều người đều cho rằng cô rất lạnh lùng, rất khó gần.

Mà lúc này, nụ cười của Tô Lam chính là độc dược của Quan Triều Viễn.

Người phụ nữ mà anh cần đang ở trước mặt anh, chỉ cân anh tới gần một chút thì mọi chuyện sẽ thuận lợi tiến hành.

Nhưng trên người cô còn có thương tích, chưa chắc đã chịu đựng nổi. Cuối cùng anh vẫn buông Tô Lam ra.

Tô Lam được anh đặt xuống đất. Nhìn Quan Triều Viễn, cô bỗng tiến về phía trước, ôm lấy anh từ sau lưng: “Chồng ơi, đừng đẩy em ra.”

Cô nàng chết tiệt này! Thật là đáng ăn đòn!

Không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều cạn kiệt, Quan Triều Viễn mới hoàn toàn giảm bớt. Cô nằm trong lòng anh, đã không còn sức nhúc nhích. Quan Triều Viễn đổi nước lạnh thành nước ấm tắm rửa cho cô, nhưng vẫn không muốn buông tay ra.

Sau khi tắm rửa xong, anh ôm cô lên giường. Nhìn Tô Lam đã mệt mỏi nhắm mắt, anh cũng nhắm mắt lại.

Ngoài cửa, đám người Thẩm Tư Huy đang chờ đợi. Tần Tấn Tài ngáp một cái: “Chỉ bằng thể lực của nh hai, chắc tối nay chị dâu khỏi cần ngủ. Nếu các cậu còn có việc gì thì về trước đi, tôi ở đây canh gác cho.”

Anh ta còn muốn xem thử rốt cuộc loại thuốc đã dồn Quan Triều Viễn đến mức này đang đặt ở đâu.

Nghe vậy, Thẩm Tư Huy đi đến trước mặt anh ta, võ vai anh ta: “Đừng nói nhảm, tôi ở lại, các cậu đều về đi.

Nguyễn Bảo Lan biết lần này tôi tới đây, Tô Lam cũng ở đây nên cô ấy không yên lòng. Tôi ở đây canh gác cũng được, có thể giải thích với cô ấy.”

“Thôi mấy anh tỉnh lại đi” Quan Hạo Nhân tựa vào tường, đạp một chân lên tường cười ấm áp: “Mấy anh đều về đi, dù sao cô bạn gái mà tối hay tôi hẹn cũng chạy mất rồi, vừa lúc ở lại xem tình hình luôn.”

Cuối cùng sau khi thảo luận, Tần Tấn Tài và Lục Anh Khoa sẽ ở lại đây.

Dù gì Tần Tấn Tài cũng là bác sĩ, nếu Quan Triều Viễn và Tô Lam xảy ra vấn đề gì thì anh ta còn có thể ứng phó một chút.

Hôm sau, Tô Lam chỉ cảm thấy cổ càng đau, cả người càng đau mỏi như bị xe tải nghiền qua. Cô mở mắt, nhớ lại chuyện hôm qua, chỉ cảm thấy như nằm mơ.